“…”
An Vũ Dương nghe vậy thì hơi do dự.
Anh ta có thể cảm nhận được, Giang Ninh Phiến rất lo lắng cho phẫu thuật lần này của anh ta.
Đối với anh ta, phẫu thuật thất bại cũng không sao, anh ta đã quen với bóng tối nhưng cô sẽ thất vọng.
Im lặng vài giây sau.
An Vũ Dương quyết định: “Anh gỡ đi.”
“Vậy là đúng rồi.”
Đới Thanh Lâm lập tức gỡ từng lớp băng gạc xuống, cẩn thận dùng nhíp gỡ hai miếng băng gạc ra, ánh mắt căng thẳng nhưng chuyên nghiệp.
Anh ta dùng nước thuốc bôi lên mí mắt của An Vũ Dương.
Mi của An Vũ Dương khẽ run.
Đới Thanh Lâm căng thẳng hít sâu: “An, mở mắt cậu ra đi.”
So với sự căng thẳng của Đới Thanh Lâm, An Vũ Dương lại bình tĩnh hơn nhiều.
Anh ta cúi đầu, chậm rãi mở mắt ra, vào thời khắc này, lòng chợt thấp thỏm.
Đới Thanh Lâm căng thẳng chờ đợi.
Rất lâu sau, An Vũ Dương mới dần dần mở mắt ra, trước mắt vẫn không có gì như cũ, anh ta ngồi đó, mất đi mọi biểu cảm.
Thất bại rồi.
Quả nhiên xác suất thành công rất thấp.
Thượng đế keo kiệt đến mức chỉ cho anh ta một hy vọng sao.
“Đừng động.” Đới Thanh Lâm lấy trong túi ra chiếc đèn pin dùng trong y tế ra, một tay ấn lên vai An Vũ Dương, một tay mở tròng mắt của An Vũ Dương.
An Vũ Dương mở mắt, một lúc sau, mắt anh ta từ từ chuyển động.
Đới Thanh Lâm thấy vậy thì thở phào một hơi, hỏi: “Sao rồi, nhìn thấy chưa?”
An Vũ Dương ngồi đó, không có biểu cảm nào.
Có rất nhiều màu sắc khác với thế giới trước kia của anh ta.
Ánh sáng?
Đây là ánh sáng?
Anh ta nhìn thấy ánh sáng rồi?
Tim An Vũ Dương thắt lại, mắt lập tức nhắm lại, không mở ra nữa.
“Sao? Nhìn thấy gì chưa?” Đới Thanh Lâm căng thẳng ngồi xổm xuống đất, nuốt nước bọt hỏi: “Cho dù là một mảng mơ hồ, ban nãy cậu có nhìn thấy chưa? Cậu nhìn thấy rồi phải không?”
“Ninh Phiến ở đâu?”
An Vũ Dương lên tiếng, giọng nói run lên bất thường, hiện rõ sự kích động.
“Yes!” Đới Thanh Lâm như nghe thấy tin tức tốt, anh ta kích động nhảy lên.
An Vũ Dương ngàn năm không đổi như người chết vậy mà nói chuyện lạc nhịp luôn, mở miệng đã gọi Giang Ninh Phiến, điều này chứng minh gì, chứng minh anh ta đã làm được cuộc phẫu thuật có xác suất 8% thành công đó rồi.
Ngầu quá đi.
“…” An Vũ Dương phát hiện mình mất chừng mực nên không nói nữa, ngồi ngay ngắn ở đó.
“Ra trước cửa, cô Giang đang ở trước cửa.”
Đới Thanh Lâm vừa nói vừa cầm điện thoại lên gọi cho Giang Ninh Phiến.
An Vũ Dương vội vàng đứng dậy, dựa vào trực giác của người mù trước giờ đi ra ra, đứng đó, tay đặt lên cửa.
Hành lang bên ngoài, có rất nhiều người qua lại, tiếng bước chân hỗn tạp.
Từng người một đi qua, làm nhiễu tai của An Vũ Dương.
Đới Thanh Lâm đứng một bên, nhìn trộm anh ta.
An Vũ Dương tính cách nhạt nhẽo ôn hòa trước giờ, cau mày, nhắm mắt lại nghe, phân biệt những tiếng bước chân hỗn tạp đó.
“Ninh Phiến, cô có ở đó không?” An Vũ Dương hỏi.
Không ai trả lời anh ta.
Chỉ có những tiếng bước chân hỗn loạn.
“Đới Thanh Lâm, hành động của anh thật đáng ghét.” An Vũ Dương chắc chắn Giang Ninh Phiến không hề ở trước cửa, gương mặt trắng nõn tức giận.
Rõ ràng biết anh ta vội gặp Giang Ninh Phiến.
Đới Thanh Lâm lè lưỡi.
Lúc sau, tiếng bước chân nhẹ tênh vang lên trên hành lang, duy trì biên độ nhẹ nhàng đều đặn.
An Vũ Dương định quay lại thì nghe thấy âm thanh này, anh ta lập tức quay đầu lại.
Như cái quay lưng tiền định.
Anh ta dùng sức, vội vàng, dường như đợi cái quay lưng này đã mấy trăm năm…!