Đồ quý trọng nhất.
Tấm kẹp sách kia viết tên “Tiêm Tiêm”, nhưng bóng lưng cô gái trên giấy vẽ…
Vậy Hạng Chí Viễn ở lại trong nước nhiều năm là muốn tìm cô gái kia…
Có lẽ cách để cô lưu lại chỉ có một.
Cặp mắt của Giang Ninh Phiến đảo vòng, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông giống như tà thần trên ban công, chậm rãi nói: “Hạng Chí Viễn, nếu như tôi ở lại thì anh thật sự sẽ để tôi sống không bằng chết sao?”
“Cô nói xem?” Hạng Chí Viễn cười cô biết rõ còn cố hỏi.
Cô nghĩ là anh sẽ mua trang sức, mua quần áo hàng hiệu, túi xách cho cô giống trước đó sao?
Nằm mơ đi.
“Nếu như tôi chính là cô gái trên giấy vẽ thì sao?” Giang Ninh Phiến hỏi lại: “Anh còn tiếp tục tổn thương tôi không?”
“…”
Thân hình Hạng Chí Viễn cứng đờ, cả khuôn mặt không có biểu cảm.
Biệt thự xoa hoa phản chiếu ánh mặt trời, chiếu sáng rạng rỡ, thành bóng lưng của anh.
“Chiếc chuông kia là chị gái cho tôi, chị ấy tự mình làm, chỉ có một chiếc duy nhất trên đời này.” Giang Ninh Phiến liều lĩnh nói ra.
“…” Hạng Chí Viễn không trả lời.
“Hạng Chí Viễn, anh đang tìm tôi sao?” Giang Ninh Phiến nói từng chữ rõ ràng, đủ để cho mỗi người ở đây đều nghe được.
“…”
Trong tích tắc, chỉ còn lại có yên tĩnh giống như chết.
Không ai nói chuyện.
Thậm chí không nghe được tiếng gió.
Giống như thời gian đã ngừng lại hoàn toàn vào lúc này.
Hình như chỉ còn lại câu nói kia của cô: Hạng Chí Viễn, anh đang tìm tôi sao?
Giang Ninh Phiến ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ nét mặt hiện giờ của Hạng Chí Viễn. Ánh nắng thoảng qua, bao phủ bóng dáng của anh trong đó, chướng mắt đến làm cho người ta thấy không rõ ánh mắt của anh.
Bình tĩnh như cô, cũng không khỏi có chút thấp thỏm không yên.
Cô không hiểu, cô nói ra những lời này là phúc hay là họa…
Một giây sau, ly cà phê rơi xuống từ trên ban công, phá vỡ không khí im lặng, nặng nề rơi trên mặt đất, vỡ vụn đầy đất, cà phê văng khắp nơi.
“Choang.”
Âm thanh thanh thúy vang dội…
Ách, đây tính là phản ứng gì?
Ngay sau đó, một giọng nói âm trầm như ma truyền đến từ ban công: “Giang Ninh Phiến, đây là cô tự mình đưa tới cửa muốn chết!”
“…”
Giang Ninh Phiến nhíu mày, tại sao đáp án hoàn toàn khác biệt với trong tưởng tượng của cô.
Không phải anh rất quý trọng tấm kẹp sách gỗ đào kia sao? Rất xem trọng bức tranh kia à?
Cô nhìn Cô Minh Thành, Cô Minh Thành ngạc nhiên đến ngây người nhìn cô, há miệng thật to: “Chị Phiến, chị điên thật rồi, chị vì ở lại mà dám nói dối…”
“…”
Nói dối?
Nghiêm chỉnh mà nói, đây cũng không phải là cô nói dối, quả thật chiếc chuông kia cô vẫn luôn đeo bên người.
Giang Ninh Phiến không hiểu tại sao Cô Minh Thành chắc chắn cô đang nói dối như thế.
“Nhốt cô ta lại cho tôi!”
Hạng Chí Viễn đứng ở trên ban công, mấy chữ này lạnh lùng như rít từ kẽ răng. Nắm nắm đấm thật chặt, ánh mắt vô cùng độc ác, hận không thể lập tức lao xuống giết người trút giận.
Không thể không thừa nhận, trong mắt anh Giang Ninh Phiến có chút đặc biệt.
Đến mức đuổi cô đi, hai chân của anh sẽ không tự chủ được đi đến ban công, đưa mắt nhìn cô rời khỏi.
Nhưng phụ nữ vẫn là phụ nữ, mỗi người ở bên cạnh anh đều nói dối, đều dối trá! Không từ thủ đoạn như thế!
“Vâng, cậu Hạng!”
Bầu trời như được gột rửa bởi một màu lam trong trẻo.
Trên khoảng đất trống, Giang Ninh Phiến bị mấy cấp dưới vội vàng đè ép, hai tay bị trói tay sau lưng, cô vô thức suýt chút lộ ra bản lĩnh của mình…
Hiện tại lộ ra bản lĩnh của mình, là chết cũng không biết chết như thế nào.