Hạng Diêu Linh thoải mái mà ngồi ở bên trên, cười hì hì nhìn Hạng Chí Viễn, tay nhỏ nhẹ xoa mặt anh: “Ba, ba thật xinh đẹp.”
“Đấy là từ để tả con gái.”
Hạng Chí Viễn đen mặt nói, quyết định mở rộng vốn từ vựng của Hạng Diêu Linh.
“Đôi mắt, cái mũi, miệng...” Hạng Diêu Linh vuốt ngũ quan của anh gọi tên.
Hạng Chí Viễn trầm giọng nói: “Con đã xong chưa?”
Cô bé có thể ngoan ngoãn mà đi WC không vậy.
“Ừm...” Hạng Diêu Linh ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt bình thản ung dung mà tự hỏi hồi lâu, sau đó khẽ lắc đầu nhỏ: “Chưa xong.”
“...”
Lần đầu tiên Hạng Chí Viễn cảm nhận được sự tuyệt vọng khi làm ba.
Giang Ninh Phiến chịu giao con gái cho anh một cách thoải mái như vậy, là do muốn chỉnh đốn anh sao?
Cuối cùng, Hạng Chí Viễn cũng xử lý xong chuyện “Ấy ấy” cho Hạng Diêu Linh, đuổi Hạng Diêu Linh ra ngoài cho bảo mẫu trông, còn mình thì ở trong nhà vệ sinh rửa đi rửa lại tay mình, rửa sạch rồi vẫn rửa tiếp.
Cứ như hận không thể rửa bong một lớp da.
Hạng Chí Viễn nâng tay mình lên ngửi thử một cái, mày nhíu chặt, lại rửa tiếp.
Rửa xong mười mấy lần, Hạng Chí Viễn cởi quần áo vào phòng tắm tắm rửa, thay áo choàng tắm đi ra.
Vừa mở cửa ra.
Lại nghe thấy một tiếng mèo kêu nhỏ.
“Meo...”
Hạng Diêu Linh đứng ở cửa, hai tay xòe rộng ra, bày ra dáng vẻ giống như mèo con, cười hì hì ngửa đầu nhìn anh.
Cô bé đang tạo bất ngờ cho anh.
“...”
Hạng Chí Viễn rũ mắt nhìn về phía má lúm đồng tiền nho nhỏ trên mặt cô bé, lồng ngực chấn động.
Anh cúi đầu nhìn về phía tay mình, việc gì mà anh lại phải rửa tay nhiều lần như thế làm gì, đây là con gái của anh mà, con gái của Hạng Chí Viễn anh!
“Mèo.”
Hạng Diêu Linh tiếp tục kêu to với anh, giọng nói trẻ con mềm như bông.
“Nào, đi ngủ.” Hạng Chí Viễn cúi người bế Hạng Diêu Linh lên: “Sau này cứ ngủ cùng với ba được không?”
“Ừm...” Hạng Diêu Linh ngẫm nghĩ, giống như có hơi rối rắm, cuối cùng khẽ gật đầu, nói: “Vâng. Ba kể chuyện xưa được không?”
“Ba dạy con học.”
Hạng Chí Viễn quyết định bắt Hạng Diêu Linh học, tránh để cho cô bé cứ luôn đọc một đống tử ngữ linh tinh ra bên ngoài.
“Được ạ.” Hạng Diêu Linh vui vẻ mà nói.
Trên chiếc giường cực lớn, Hạng Chí Viễn dựa vào đầu giường, hai chân thon dài bắt chéo lại với nhau, từ trên tủ đầu giường ở bên cạnh lấy ra một quyển sách thiếu nhi, chỉ vào chữ trên đó, giọng nói trầm thấp từ tính mà nói: “Ba.”
“Ba.”
Hạng Diêu Linh ngoan ngoãn mà đặt mông ngồi vào bên cạnh anh, nghiêm túc đọc theo.
Ánh mắt của Hạng Chí Viễn xẹt qua từ “mẹ” tiếp theo, đầu ngón tay chỉ vào chữ thứ ba, thì thầm: “Con trai.”
“Con troi.”
Hạng Diêu Linh đọc thật sự rất nghiêm túc.
“Con trai.”
Hạng Diêu Linh đọc thật sự rất nghiêm túc.
“Con trai.”
“Con troi.”
“...” Hạng Chí Viễn đau đầu, đành chỉ vào từ thứ tư, dạy cô bé: “Con gái.”
“Con gói.”
Hạng Diêu Linh không nhận ra mình đã đọc sai, bày ra tư thế học tập rất là chuẩn mực, khuôn mặt nhỏ tràn đầy nghiêm túc, còn nói với anh: “Con là con gói của mẹ.”
Thứ phát âm kiểu gì thế này.
Bộ vần ai phát âm khó lắm sao? Giang Ninh Phiến dạy kiểu gì vậy.
Hạng Chí Viễn trừng mắt với cô bé: “Vậy con đếm số một hai ba một lần cho ba nghe thử.”
Hạng Diêu Linh tràn đầy tự tin mà giơ tay nhỏ đếm số: “Một, ba, bốn...”
“Một, hai, ba, bốn.” Hạng Chí Viễn trầm giọng nói.
“Một, hoi, ba, bốn.” Hạng Diêu Linh nghiêm túc.
“...” Hạng Chí Viễn ném sách xuống, bắt đầu nóng máu với cô bé, từ trên giường ngồi dậy: “Đọc theo ba, ai.”
Hạng Diêu Linh trề cái miệng nhỏ, đọc không ra, bỗng dưng, đôi mắt giống như nho đen của cô bé nhìn về phía ngực anh, tay nhỏ túm lấy quần áo của anh ngồi dậy, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
Hạng Chí Viễn nhìn theo tay nhỏ của cô bé, chỉ thấy Hạng Diêu Linh chỉ vào hình xăm ở bên dưới xương quai xanh của anh.
“...”
Ánh mắt Hạng Chí Viễn u ám, duỗi tay kéo cổ áo choàng tắm lại, lạnh lùng nói: “Không có gì. Tiếp tục đọc sách.”