Anh ta dùng sức, vội vàng, dường như đợi cái quay lưng này đã mấy trăm năm…!
An Vũ Dương mở mắt ra, hàng mi dài mở ra.
Ánh sáng chiếu vào mắt anh, con ngươi đau đớn.
An Vũ Dương nén đau nhìn về phía trước, một mảng mơ hồ, dường như có một chiếc bóng mờ ảo bước về phía này, anh ta lại không nhìn rõ được.
Dần dần, chiếc bóng đó cũng đi về phía anh ta.
An Vũ Dương dùng sức chớp mắt, muốn nhìn rõ.
Mắt anh lại rất mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy những tia sáng yếu ớt, yếu ớt và mơ hồ.
Người trông như vậy sao?
Giang Ninh Phiến cầm điện thoại đi đến, nhìn thấy An Vũ Dương gỡ băng gạc đang định bước đến hỏi, lại thấy mấy người phụ nữ ôm bụng chạy qua chen chúc với cô bên cửa.
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên, vừa định nói chuyện thì thấy An Vũ Dương đã bước về phía cô.
Từng bước một, rất kiên định không chút do dự.
Giây sau.
Giang Ninh Phiến được ôm vào lòng ấm áp.
An Vũ Dương đi qua những bà bầu khác đi đến trước Giang Ninh Phiến, giơ tay ôm lấy cô, đặt đầu cô lên vai anh ta.
Tay anh ta run run.
Không phải khẽ.
Run đến mức Giang Ninh Phiến bất ngờ: “Vũ Dương, anh sao vậy?”
“…”
An Vũ Dương mở miệng nhưng không nói ra gì cả, chỉ ôm chặt lấy cô không buông.
Đới Thanh Lâm đứng đó đã nhìn đến há hốc mồm, từ tiếng bước chân có thể nhận ra được một người, anh ta sắp xếp những bà bầu đó không có tác dụng gì cả.
Đây là thói quen An Vũ Dương luyện thành trong thời gian mù quá lâu hay là do anh ta đã ghi lại từng âm thanh nhỏ của Giang Ninh Phiến vào sinh mệnh của mình rồi?
Thí nghiệm của anh ta không hề có tác dụng gì.
Vốn muốn xem sau khi An Vũ Dương thấy được chút ánh sáng mờ mờ, có thể nhìn ra được Giang Ninh Phiến không nhưng anh ta không hề cần đến, cho dù anh ta mù hoàn toàn thì vẫn có thể nhận ra.
“An, cậu là người si tình nhất mà tôi từng gặp.”
Đới Thanh Lâm nói lên lời tận đáy lòng.
Giang Ninh Phiến bị ôm không thoải mái, vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của An Vũ Dương, nghi ngờ nhìn về phía Đới Thanh Lâm: “Gì?”
Si tình gì?
“…”
Đới Thanh Lâm nhún vai, không nói gì.
Giang Ninh Phiến nhìn An Vũ Dương: “Anh sao rồi?”
An Vũ Dương đứng trước mặt cô, gương mặt lành lạnh ít đi vài phần điển trai, đôi mắt anh ta sưng lên, ứ máu, mắt anh ta nặng nề, trông không tốt lắm.
Cô giơ tay lắc qua lắc lại trước mặt anh ta: “Anh nhìn thấy không?”
“…”
An Vũ Dương không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô, một tay run run giơ lên sờ vào mặt cô, ngón tay thô ráp chầm chậm lướt qua lông mày, lông mi, mũi, miệng… của cô.
Cô ngạc nhiên mở to mắt.
An Vũ Dương chăm chú nhìn mặt cô, mắt đỏ lên, ngón tay dừng lại trên mặt cô: “Thì ra, đây là dáng vẻ của cô.”
Anh ta nói, thì ra đây là dáng vẻ của cô.
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên mất đi động tác đẩy anh ta ra, sững sờ nhìn mắt của anh ta: “Anh nhìn thấy thật rồi?”
Thật tốt quá.
“Này này…” Đới Thanh Lâm không nhịn được nói chen vào, trêu chọc: “An, đừng quậy nữa, với thị lực của cậu bây giờ làm sao có thể nhìn rõ được một người, cậu nghĩ người nào cũng trông giống như mắt cậu đang nhìn thấy sao?”
An Vũ Dương nhìn hình ảnh mờ ảo trước mặt, nghiêm túc hỏi: “Không phải sao?”
Giang Ninh Phiến không phải trông như vậy.
Giang Ninh Phiến nghe cuộc đối thoại của hai người thì hiểu ra, không kìm được mà cười ra tiếng: “Vũ Dương, tôi trong mắt anh bây giờ như thế nào?”