Hai năm không gặp, anh vẫn biết cách làm nhục cô.
“Không có, tôi có nắm chắc thì mới tiếp cận Hà Thiên Minh, hơn nữa, đây là lần đầu tiên tôi dùng cách này.” Giang Ninh Phiến nói.
Nói xong, cô mím môi.
Vì sao cô cứ nhất quyết phải nói lần đầu tiên, cứ như đang giải thích thanh minh vậy.
Lần đầu tiên sao?
Hạng Chí Viễn đứng ở bên cạnh cô, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ sát đất, mặt căng chặt hơi thả lỏng ra, nhưng giọng nói lại vẫn tràn ngập mỉa mai: “Hình như trí nhớ của cô không tốt lắm thì phải, đây đâu phải là lần đầu tiên cô dùng sắc đẹp nằm vùng.”
“Lần với anh lần đó không tính.” Cô nhanh chóng nói.
“Vì sao không tính?”
“Lần đó không phải tôi tự nguyện.” Là anh cưỡng ép cô trước, lúc ban đầu cô chỉ mang theo lòng báo thù để nằm vùng, hoàn toàn không phải là kế hoạch vốn có của cô.
“…”
Nghe vậy, sắc mặt Hạng Chí Viễn lập tức trầm xuống, bàn tay buông ở bên người không tiếng động mà nắm chặt thành quyền, trên mu bàn tay nổi rõ gân xanh, giống như đang mạnh mẽ áp chế gì đó.
Tiếng dương cầm ở bên ngoài truyền tới, quanh quẩn ở trong khắp gian phòng nghỉ.
Nhịp điệu đang đến phần cao trào.
Hai người sóng vai mà đứng ở trước cửa sổ sát đất, không ai lên tiếng, bóng đêm bên ngoài vẫn luôn dày đặc.
Giang Ninh Phiến lặng im mà nhìn bên ngoài.
Hai năm, hai năm rồi cô chưa gặp Hạng Chí Viễn, lúc gặp lại nhau lại vẫn là hình ảnh này, anh vẫn chế giễu cô, cho dù không quá khích giống như hai năm trước.
“Ầm...”
Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, khiến người bất ngờ.
Một ánh lửa bùng lên ở phía trước, ánh lửa bốc thẳng lên chân trời, sáng chói mắt bọn họ.
Cả căn biệt thự đều rung lên, tiếng dương cầm đang đến đoạn cao trào nhất đột nhiên im bặt.
“…”
Giang Ninh Phiến giật mình, sao lại thế này, sao lại đột nhiên phát nổ.
“Nằm sấp xuống!”
Hạng Chí Viễn bỗng nhiên quát.
Giang Ninh Phiến ý thức được cái gì, nhanh chóng phản ứng lại muốn lao về một phía, trên người đột nhiên nặng xuống, Hạng Chí Viễn bổ nhào lên trên người cô.
Chỉ nghe “Choang” một tiếng, cửa sổ sát đất vỡ tan tành, mảnh vỡ rơi vãi đầy đất.
Là vụ nổ bên ngoài mang tới luồng khí cực lớn, khiến cho cửa sổ sát đất cũng bị làm cho vỡ nát.
“A, phát nổ, phát nổ...”
Bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai, hét đến khàn cả giọng, hét đến tuyệt vọng.
Có người liều mạng mà vừa la hét vừa chạy trốn.
Giờ phút này Giang Ninh Phiến cũng cực kỳ hoảng hốt, nhưng không phải là vì vụ nổ, mà là bởi vì… Người đang đè ở trên người cô.
Trong khoảnh khắc vừa nãy kia, Hạng Chí Viễn đã dùng thân bảo vệ cô.
Phản ứng đó, là không cần nghĩ ngợi.
Vì sao…
Cô bị đè ở dưới thân anh, ngơ ngác mà quay đầu nhìn về phía anh, mặt của Hạng Chí Viễn cách cô cực gần, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, đôi mắt anh sâu không thấy đáy, cô không nhìn được đến điểm cuối cùng, chỉ cảm thấy mình sắp bị chết đuối.
“Anh…”
Cô muốn nói gì đó, bên ngoài lại vang lên một tiếng nổ lớn, biệt thự lại rung lên.
Hạng Chí Viễn nhanh chóng áp xuống cô, cả người cô đều được anh che chở.
Qua hai năm, lại một lần nữa cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người anh, nóng bỏng như thiêu đốt, hốc mắt cô ẩm ướt, môi mím chặt.
Giây tiếp theo, Hạng Chí Viễn cô ra, nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên.
Giang Ninh Phiến đứng lên, chỉ thấy trên mặt đất phủ đầy mảnh kính vỡ, Hạng Chí Viễn cởi tây trang trên người ném xuống.
Có tiếng mảnh kính vỡ rơi xuống đất.
Giang Ninh Phiến rũ mắt nhìn lại, trên một vài mảnh vỡ rõ ràng có vết máu.
“Anh bị thương.” Giang Ninh Phiến nhìn về phía Hạng Chí Viễn.
Anh đè ở trên người cô, cô không bị sao cả, anh thì bị mảnh kính vỡ rơi vào.
Hạng Chí Viễn ngay cả mày cũng không nhăn, mắt đen sâu thẳm liếc cô một cái, lạnh nhạt mà nói: “Thương nhẹ.”