Hai chữ thành thật.
Anh cố ý nhấn mạnh.
“…”
Giang Ninh Phiến ngồi trên đùi anh, lông mi dài khẽ run rẩy: “Anh muốn hỏi gì?”
Hỏi cô sao lại đâm anh một nhát dao;
Hỏi cô và An Vũ Dương có quan hệ gì;
Hay là hỏi rốt cuộc thân phận của cô là gì…
Cô nghĩ anh không chỉ có một chuyện muốn hỏi cô.
“Mắt em đỏ như vậy, là vì người đàn ông mù kia sao?” Hạng Chí Viễn bóp mạnh cằm cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.
“Anh muốn hỏi chuyện này?”
Giang Ninh Phiến không bao giờ nhìn thấu được Hạng Chí Viễn.
“Đúng, tôi chỉ cần biết đáp án của câu hỏi này.” Hạng Chí Viễn nói.
Giang Ninh Phiến nhìn mặt anh, sau đó lắc đầu.
Đôi môi của Hạng Chí Viễn lập tức cong lên thành một nụ cười quyến rũ vô song, hài lòng ôm cô đặt xuống bên cạnh, vươn tay đưa cho cô một đôi đũa.
Anh cũng biết, tên mù đáng chết đó đã lừa anh!
Cái gì mà nước mắt của Giang Ninh Phiến rơi xuống chỉ vì tên mù đáng chết kia, tất cả đều là nói dối!
Giang Ninh Phiến cầm lấy chiếc đũa.
Dạ dày trống rỗng.
Không hề có giác thèm ăn.
Hạng Chí Viễn vươn tay gắp thức ăn cho cô.
“Cậu Hạng…”
Cô Minh Thành ba lần bốn lượt đẩy cửa vào xem, muốn thúc giục họ lễ đính hôn sắp bắt đầu, mọi người đang chờ khai tiệc, nhưng lần nào đáp lại anh ta cũng là cái trừng mắt lạnh lùng của Hạng Chí Viễn.
“Tôi không muốn ăn.” Giang Ninh Phiến định đặt đũa xuống.
“Ăn đi, em đói rồi!”
Giọng điệu Hạng Chí Viễn như ra lệnh, ngay sau đó anh lại dịu giọng dỗ dành: “Ngoan, ăn một chút đi.”
“…”
Giang Ninh Phiến nhìn vào ánh mắt cưng chiều của anh, lòng đau như có kim đâm.
Anh không hề biết cô quay lại là muốn làm gì…
Anh không hề biết cô quay lại chính là vì muốn đối phó với anh.
Cô thà rằng Hạng Chí Viễn la mắng cô một trận.
Chứ không muốn anh cứ giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra… tại sao anh còn đối xử tốt với cô như vậy?
“Há miệng.”
Thấy cô không động đũa, Hạng Chí Viễn gắp một ít cơm đưa đến miệng cô.
Giang Ninh Phiến không còn cách nào khác, đành phải mở miệng.
“Ngoan quá.”
Hạng Chí Viễn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô.
“Hạng Chí Viễn, anh còn chuyện gì khác muốn hỏi tôi không?”
Giang Ninh Phiến nhẹ giọng hỏi.
Cô đã chạy trốn hai lần, còn cố ý che giấu việc mình quen biết An Vũ Dương, làm sao anh có thể cái gì cũng không muốn hỏi…
“Mấy ngày nay… em ăn có ngon miệng không?”
Hạng Chí Viễn giúp cô gắp thức ăn, hạ mắt nhìn thật sâu vào cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm.
Giang Ninh Phiến ngậm miếng cơm trong miệng, nhất thời nuốt không trôi.
Giống như bị mắc kẹt trong cổ họng.
Cô cho rằng cơn giận của anh rất nghiêm trọng, cho nổ cả bệnh viện Đệ Nhất, bắt cha mẹ cô và An Vũ Dương, nhưng cuối cùng, anh không trách không mắng, chỉ hỏi cô ăn có ngon miệng không?
Hạng Chí Viễn, rốt cuộc là anh có ý gì…
“Câu hỏi này rất khó trả lời sao?” Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm vào cô.
Giang Ninh Phiến vẫn ngậm miếng cơm, đáp: “Không ngon.”
Cô nói vậy.
Như thể đã phải chịu đựng rất nhiều uất ức, giọng nói nghẹn ngào lại khàn khàn, nước mắt từ hốc mắt rơi xuống.
Mấy ngày này cô ăn không được ngon.
Tay nghề nấu nướng của mẹ Vương kém xa anh, anh biết cô thích ăn mặn ngọt, mẹ Vương không biết; khi nấu anh không bao giờ cho bột ngọt, đồ mẹ Vương nấu luôn cho rất nhiều bột ngọt…
Cô thật sự ăn không quen.
Mặc dù cô đã nhiều lần cảnh cáo bản thân đừng nghĩ đến chuyện này nữa, nhưng mỗi khi ăn cô lại nghĩ đến anh, cứ ăn một miếng lại nghĩ về anh…
“Sao lại khóc?” Hạng Chí Viễn vươn tay lau nước mắt cho cô, cưng chiều nói: “Ai bảo em chạy lung tung, lần sao có chạy trốn nữa không, hả?”
Không chạy trốn.
Cô không cần chạy trốn nữa.1