Giang Ninh Phiến dán lưng vào vách tường lạnh như băng, ngước mắt nhìn vào mắt anh, im lặng rơi nước mắt, ánh mắt đỏ bừng.
Rất lâu sau, cô mới mở miệng, giọng nói mang theo giọng mũi đặc nghẹt: “Tôi chỉ mong rằng chúng ta là người xa lạ không có liên quan gì đến nhau, có như vậy, nơi này của tôi sẽ không đau.”
“…” Cơ thể Hạng Chí Viễn cứng đờ.
Giang Ninh Phiến đưa tay ấn vào ngực mình, năm ngón tay nắm lấy váy cưới đầy đau khổ: “Hạng Chí Viễn, tôi thật sự rất đau lòng… Tôi thực sự không biết phải làm gì đây.”
Trái tim cô thực sự đau đớn.
Cô yêu anh.
Cô yêu anh hơn những gì cô nghĩ, nhưng một tình yêu khác thường và đối lập như vậy khiến cô chịu không nổi…
“Đủ rồi, có những lời này của em, đối với Hạng Chí Viễn tôi đây vậy là đã đủ rồi.”
Vành mắt của Hạng Chí Viễn cũng đỏ lên, năm ngón tay giữ chặt gáy cô, anh ấn cô dựa vào vai mình, giọng nói trở lại vẻ cưng chiều như lúc đầu: “Tiêm Tiêm, đừng buồn nữa, em muốn gì tôi cũng cho em.”
Giọng nói của anh lộ ra mê hoặc.
“Lời thề vừa nãy tôi còn chưa nói hết.” Hạng Chí Viễn áp sát vào tai cô, dùng những lời lẽ sâu sắc nhất nói với cô: “Vừa rồi tôi muốn nói rằng, em bảo tôi ngồi tù, tôi sẽ ngồi; em bảo tôi nhận tội, tôi sẽ nhận; em bảo tôi đi chết, tôi cũng sẽ chết vì em.”
“……”
Giang Ninh Phiến hoàn toàn ngây người.
Nước mắt tuôn trào rơi xuống, mất đi khống chế.
Giọng điệu của anh dứt khoát.
Bỗng nhiên Giang Ninh Phiến lại cảm thấy sợ hãi, bắt đầu lắc đầu: “Không cần, không cần đâu…”
“Tôi không nghĩ đến chuyện phản kháng, tôi giải tán khách khứa, tôi cũng điều đàn em đi, người của quân đội muốn đến cứ để cho bọn họ đến, tôi sẽ không làm hại một người nào cả.” Hạng Chí Viễn nhắm mắt, hôn lên tai cô, mang theo lưu luyến cuối cùng: “Cho nên, em đừng buồn nữa, tôi sẽ đau lòng.”
Cô cứ nghĩ rằng tối nay sẽ có một cuộc chiến thế kỷ vô cùng ác liệt.
Cô cứ nghĩ rằng tối nay sẽ đầy rẫy xác chết.
Nhưng hóa ra, ngay từ khi mới bắt đầu anh đã không có ý định phản kháng…
“Đừng mà…”
Giang Ninh Phiến ra sức lắc đầu, đưa tay muốn ôm lấy anh.
Không biết vì sao, lại có một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có bao trùm lấy cô.
Nhưng Hạng Chí Viễn lại buông cô ra trước cô một bước, anh cúi đầu nhìn cô rồi đưa tay chạm vào mũi cô: “Tiêm Tiêm đừng khóc.”
Giang Ninh Phiến nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, giọng nói cũng run rẩy: “Các anh đi đi, đi nhanh đi… Rời khỏi đây, ra khỏi nước mau lên.”
Cô không biết cô làm như vậy là đúng hay sai.
“Em có đi với tôi không?” Hạng Chí Viễn hỏi: “Nếu như em chịu đi theo tôi, tôi có một trăm cách để có thể rời khỏi khách sạn Đế Quốc một cách an toàn.”
Giang Ninh Phiến lắc đầu không hề suy nghĩ.
Không được.
Cô không thể đi theo anh được.
“Tại sao vậy?” Hạng Chí Viễn nâng mặt cô, lau nước mắt đang rơi của cô.
“Tôi không muốn nói.”
Nước mắt Giang Ninh Phiến càng rơi nhiều hơn, đôi mắt đỏ hoe, đầy vẻ mệt mỏi, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thấm đẫm nước mắt ướt lạnh…
“Tiêm Tiêm, vì sao em luôn khiến tôi thất vọng vậy?”
Hạng Chí Viễn cụp mắt, giọng nói đầy thất vọng, thất vọng gần như là tuyệt vọng.
“Anh đi đi… Anh đi nhanh lên…”
Giang Ninh Phiến khóc lóc, đưa tay cố gắng đẩy anh ra, giọng nói khàn khàn giống như chỉ mở miệng.
Thậm chí cô còn không có sức lực để nói chuyện.
Hạng Chí Viễn nắm tay cô, cầm lấy bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của cô đặt lên môi mình, ánh mắt phiếm hồng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lộ ra quyết tâm: “Tôi đi rồi sẽ không gặp được em nữa, ở lại đây, cho dù phải ra tòa hay ngồi tù thì tôi vẫn còn có cơ hội nhìn thấy em.”
“Anh điên rồi sao?”
Giang Ninh Phiến vô cùng sợ hãi mà mở to mắt.
“Tiêm Tiêm, tôi chỉ yêu mình em.” Hạng Chí Viễn đến gần mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, không giống chiếm đoạt như trước kia nữa, mà nụ hôn này không hề mang theo chút chiếm hữu nào cả. Anh nói: “Nhớ đến thăm tôi.”