Hình như em bé trong bụng cảm nhận được nên nhẹ nhàng giật giật. Giang Ninh Phiến rất muốn dừng khóc vì con nhưng lại hoàn toàn không khống chế được bản thân.
Từ khi có được bé con đến nay, cô không dám để cho mình rơi giọt nước mắt nào.
Cô chỉ dám mỉm cười.
Nhưng lần này cô mệt chết đi được, thật sự rất mệt mỏi.
Cách đó không xa, một chiếc xe việt dã lẳng lặng đậu ở đó, cửa kính xe phía sau bị kéo xuống, gió lùa vào thổi loạn mái tóc ngắn ngủn của người đàn ông.
Anh ta còn rất trẻ tuổi, khuôn mặt và khí chất rất dịu dàng. Anh ta ngồi hàng ghế xe phía sau, con ngươi sâu thẳm nhìn về phía xe của Giang Ninh Phiến.
“Cậu chủ, cô Ninh Phiến đang khóc, cậu có muốn xuống khuyên bảo cô ấy chút không?”
Lái xe ngồi ở ghế lái hỏi.
An Vũ Dương lẳng lặng nhìn. Cửa xe của xe Giang Ninh Phiến mở một nửa. Anh ta nhìn thấy nước mắt của cô.
“Không cần, cô ấy rất mạnh mẽ.”
An Vũ Dương thản nhiên nói.
Ninh Phiến là một cô gái mạnh mẽ. Bây giờ nếu anh ta đi qua đó thì cô sẽ ngay lập tức lau nước mắt rồi bảo mắt mình bị cát thổi vào thôi.
Còn chưa đủ để cho cô khóc một lần thoải mái.
Nước mắt là thứ mà một người bị kìm nén quá lâu cần đến.
Nghe vậy, lái xe nhìn về phía Giang Ninh Phiến rồi bất đắc dĩ nói: “Cậu chủ, cậu như vậy là không theo đuổi con gái nhà người ta được đâu. Theo đuổi con gái là phải nhân lúc người ta yếu ớt nhất mà ra tay mới là thời cơ tốt nhất.”
“Tôi không muốn nhân lúc người ta khó khăn mà nhảy vào.”
“Nhưng mà cậu chủ, cậu còn vì cô Ninh Phiến mà đi phẫu thuật cơ mà…”
“Đừng nói nữa. Chạy xe đến nhà trọ của cô ấy đi.”
An Vũ Dương dịu dàng nhưng nghiêm túc cắt ngang lời lái xe. Anh ta cúi đầu nhìn hai bàn tay mình. Mặc dù anh ta đã khôi phục lại thị giác nhưng ngay cả cuộc sống của một người bình thường anh ta cũng chưa thích ứng nổi. Sao anh ta có thể đi theo đuổi cô được chứ.
“Cậu chủ, cậu không sợ cô Ninh Phiến gặp chuyện không may à?”
“Cô ấy mang thai.”
Một người phụ nữ bằng lòng duy trì nụ cười vì đứa nhỏ sẽ không để bản thân mình gặp chuyện không may. Hơn nữa, cô còn là Giang Ninh Phiến.
Từ trước đến nay cô đều rất kiên cường.
“…”
Lái xe chẳng hiểu gì nhưng vẫn quay đầu xe lại rời đi.
Cứ như vậy, Giang Ninh Phiến khóc trên xe suốt một buổi tối rồi mới lái xe quay về nhà trọ, đi thang máy lên tầng cao nhất.
Vừa về đến cửa nhà, cô đã nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đứng cạnh tường, hai tay cắm trong túi quần, đầu hơi cúi xuống, dáng vẻ không biết có đang ngủ gật hay không, còn cầm một cuốn sách trên tay.
An Vũ Dương.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây đơn giản tựa lưng vào tường ở nơi đó. Thân người có hơi gầy yếu.
“An Vũ Dương?”
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên kêu ra tiếng: “Sao anh lại ở đây?”
Muộn vậy rồi…
Trời cũng sắp sáng rồi.
An Vũ Dương bị đánh thức, bèn nâng đôi mắt nhập nhèm nhìn về phía cô: “Cô đã về rồi.”
Đôi mắt của cô đỏ quạch.
An Vũ Dương liếc mắt nhìn qua nhưng cũng không nói gì.
“Anh vẫn luôn chờ tôi ở đây sao?” Giang Ninh Phiến nghi ngờ tiến lên, ấn mật mã mở cửa rồi hỏi: “Là có chuyện gì sao?”
“Có.”
“Chuyện gì vậy?”
An Vũ Dương cầm quyển sách trên tay: “Mấy ngày nữa tôi phải thi lý thuyết nhưng rất nhiều chỗ tôi không biết. Tôi thậm chí còn không tra được từ điển.”
“…”
Giang Ninh Phiến nhìn về phía cuốn sách dựng thẳng của anh ta, phía trên ghi rất rõ mấy chữ to “Kiến thức lý thuyết an toàn cho người lái xe”. Cô cạn lời: “Anh muốn học lái xe sao?”
Thị giác của anh ta vừa mới khôi phục lại không lâu, sao đã vội học lái xe rồi?
“Ừ, cho nên muốn đọc nhiều sách chút, nhưng phát hiện ra mình là một đứa thất học.”
An Vũ Dương đứng thẳng người, nhìn vào mặt cô rồi mỉm cười một cái rất nhẹ nhàng và dịu dàng, cũng không hề tự giễu mà chỉ là bình tĩnh trần thuật sự thật.
Giang Ninh Phiến đẩy cửa đi vào nhà trọ, vừa đi vừa khuyên bảo anh ta: “An Vũ Dương, một miếng không thể ăn thành người mập được. Anh cần từ từ thích ứng với xã hội này.”