Ánh mắt Hạng Chí Viễn rơi xuống mảng xanh tím trên đùi cô, dáng vẻ đáng thương, đột nhiên một luồng khí nóng không phát ra được, cố gắng đè nén trở về.
“Cút ra ngoài cho tôi! Đừng để tôi nhìn thấy cô nữa!” Hạng Chí Viễn lạnh giọng quát.
Vậy mà anh lại không thể nhẫn tâm giết cô…
“Vâng, cậu Hạng.”
Nếu anh thả cô, cô cũng không cần thiết chủ động đánh anh.
Giang Ninh Phiến mấp máy môi, cẩn thận từng li từng tí đi qua bên cạnh anh, ánh mắt lại không tự kiềm chế được rơi vào tập tranh kia.
Trong miệng anh gọi “Tiêm Tiêm”…
Những tờ giấy vẽ trong tập tranh của anh, cô gái bên hông đeo chuông…
Tất cả chỉ là trùng hợp sao?
Mang theo tất cả nghi ngờ, Giang Ninh Phiến kéo cái chân bị thương khập khễnh đi ra ngoài, phát hiện một cây gậy màu trắng bên cạnh cửa, chế tác tinh xảo, dáng vẻ đẹp đẽ thời thượng.
Giang Ninh Phiến không để ý, quay đầu nhìn một cái.
Hạng Chí Viễn còn đứng ở trước bàn sách sửa sang tập tranh kia, khuôn mặt yêu nghiệt lộ ra sự căng thẳng…
Đi ra khỏi phòng ngủ của Hạng Chí Viễn, Giang Ninh Phiến sờ lên cổ của mình, suýt chút cô đã bị một tấm kẹp sách gỗ đào có viết tên mụ của mình hại thảm.
Còn có những giấy vẽ kia…
Cô có thể xác định, chiếc chuông của cô có một không hai trên thế giới này.
Nhưng cô gái Hạng Chí Viễn vẽ tại sao có thể là cô được? Cô vốn không biết anh.
Giang Ninh Phiến đi xuống lầu, đối diện chỉ thấy Cô Minh Thành chạy tới, Cô Minh Thành xông đến chỗ cô nhếch miệng cười: “Chị Phiến, làm sao không dùng cây gậy cậu Hạng cho?”
“Gậy?”
“Đúng vậy, cậu Hạng gọi chị đến phòng sách không phải vì cho chị gậy sao? Tôi tự mình đi nhìn chằm chằm tên nghệ sư làm cả đêm đó.” Cô Minh Thành nói: “Thuần thủ công.”
“…”
“Lén nói cho chị biết, hình vẽ trên gậy là cậu Hạng tự tay vẽ ra.”
“…”
Giang Ninh Phiến nghĩ tới cây gậy mình vừa trông thấy, hóa ra đó là muốn cho cô dùng.
Thế mà đột nhiên Hạng Chí Viễn có lương tâm.
Nhưng khó khi lương tâm trỗi dậy một lần lại bị cô phá hủy, bởi vì cô đụng phải tấm kẹp sách gỗ đào khắc chữ “Tiêm Tiêm” của anh.
“Tôi đi gặp cậu Hạng.” Cô Minh Thành nói xong đã đi.
“Cậu biết cậu Hạng có vẽ bóng lưng một cô gái trên giấy vẽ không?” Giang Ninh Phiến gọi anh ta lại, cô thực sự không cách nào áp chế sự tò mò của mình.
Mọi thứ đều khó mà tin nổi.
“Chị nhìn thấy ảnh chân dung cô gái cậu Hạng muốn tìm rồi à?”
Cô Minh Thành suýt chút nhảy dựng lên, sau đó vội vàng im ngay, gãi đầu: “Chị Phiến, chị cũng đừng hại tôi, không phải chị không biết cậu Hạng ghét nhất người khác bàn chuyện của anh ấy.”
“Không cho anh ta biết là được.”
“Chị Phiến, xin chị thương xót bỏ qua cho tôi đi, nửa năm trước tôi mới chịu một súng, không dám phạm phải kiêng kị của cậu Hạng nữa đâu.” Nói xong, bàn chân Cô Minh Thành như bôi dầu chuồn mất.
“…”
Giang Ninh Phiến đành phải thôi, đi xuống lầu từng bước một.
Hóa ra cô gái trên giấy vẽ chính là người Hạng Chí Viễn luôn muốn tìm…
Cô thực sự không nhớ nổi đã từng quen biết hạng người như Hạng Chí Viễn, có lẽ… Thật sự có người cũng có chiếc chuông giống y đúc.
Nhưng trùng hợp này không quá khoa học.
Giang Ninh Phiến sờ tóc của mình, tóc này bị Hạng Chí Viễn cắt tỉa mấy lần, nhớ tới kiểu tóc này giống lúc cô còn bé, còn có trước đó Hạng Chí Viễn cho cô mặc trang phục trẻ em cỡ người lớn, cô cảm thấy nhìn quen mắt… Ngẫm lại, hình như khi còn bé cô cũng có một cái tương tự.
“Cốc cốc.”
Cô Minh Thành nhìn Giang Ninh Phiến đang đi xuống lầu, gõ cửa phòng sách.
“Vào đi.” Giọng nói lạnh lùng từ bên trong truyền đến, biểu hiện hiện tại tâm trạng ông chủ đang rất không vui.