Từ mười hai tuổi đến mười sáu tuổi, vì sống sót ở chợ đen Thái Lan mà anh phải liều mạng, những mặt bẩn thỉu đến đâu cũng từng gặp, những chuyện xấu cỡ nào cũng từng làm…
Buổi tối, một mình anh ngồi trong một xó xỉnh bẩn thỉu, dựa lưng vào tường, đối diện với ngọn đèn u ám nhất.
Xung quanh còn vang lên tiếng trả giá giao dịch dơ bẩn của nam nữ, tiếng kêu đau đớn của kẻ hút chích…
Đột nhiên anh nghĩ đến cô.
Cũng chính từ giây phút đó, anh nói với mình rằng, chỉ cần sống sót, anh nhất định sẽ tìm lại nơi sạch sẽ nhất trong lòng anh, chính là cô, Tiêm Tiêm của anh.
“Tôi có thể nói một câu thật lòng không?”
Giang Ninh Phiến đứng lên từ trên đùi anh.
“Nói.”
“Đây là lý do yêu một người vô lý nhất mà tôi từng nghe.” Cô từng nghe qua tình yêu vừa gặp đã yêu, lâu ngày sinh tình, nhưng xưa nay chưa từng có tình yêu gọi là bỗng nhiên yêu.
Ba ngày khi còn nhỏ kia, anh chưa từng mở miệng nói một câu, mỗi ngày đều đề phòng nhìn cô, dường như mỗi phút giây đều đề phòng cô sẽ hại anh…
Nhưng sau đó, khi anh kiếm sống trong chợ đen bẩn thỉu lại bỗng nhiên yêu cô? Thậm chí cô còn không ở bên cạnh anh.
Lý do yêu này không khỏi quá buồn cười.
Người bình thường sẽ đột nhiên yêu như vậy sao?
“Vô lý?” Nhỉ.
Hạng Chí Viễn nghe giọng của cô, vẻ mặt mờ mịt, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, giọng nói trở nên nặng nề: “Tiêm Tiêm, em thật biết cách làm thế nào để tổn thương tôi.”
Anh nói nhiều như vậy, chỉ đổi lấy một câu vô lý của cô.
Nỗi nhớ mười mấy năm qua của anh, đối với cô mà nói chỉ là sự vô lý mà thôi…
Trong mắt anh lại lộ ra vẻ tổn thương kia.
Giang Ninh Phiến trốn tránh dời mắt sang chỗ khác, đi về phía phòng tắm, lúc đi tới cửa lại đột nhiên hỏi: “Anh thật sự cảm thấy tôi là nơi sạch sẽ nhất trong lòng anh ư?”
“Đúng.” Hạng Chí Viễn khẳng định, không chút do dự.
“…”
Giang Ninh Phiến cụp mắt xuống, trong lòng rối bời.
Nơi sạch sẽ nhất?
Nhưng cô là nằm vùng đến thu thập chứng cứ của anh… Cô chính là tên nội gián đó.
Giữ cô ở bên người, sớm muộn gì anh cũng sẽ phát hiện nơi này trong lòng anh cũng không sạch sẽ…
Con người đều sẽ trưởng thành, anh không phải là anh trai câm điếc thời niên thiếu kia, cô cũng không phải cô khi còn bé… Anh vẫn chưa hiểu rõ, tất cả đã thay đổi từ lâu rồi.
Đêm đó, một màu đen bao trùm cả bầu trời.
Giang Ninh Phiến ngồi ở trên ghế sô pha thưởng thức bữa ăn khuya sushi do Hạng Chí Viễn làm, phòng bếp độc nhất vô nhị, chỉ có một nơi, không có chi nhánh.
Hạng Chí Viễn ngồi ở bên cạnh cô, đeo găng tay dùng một lần tao nhã bóc vỏ tôm, xếp thịt tôm chồng chất vào trong một cái đĩa, cung cấp cho một mình cô dùng.
“Đã điều tra gần một tuần, vẫn không tra được nguyên do.” Cô Minh Thành sợ hãi nhìn gương mặt nắng mưa thất thường của Hạng Chí Viễn, giọng báo cáo cực kỳ nhỏ: “Có điều mấy người Khương Phú Chiếu đã tra được tổ chức kia là gì rồi.”
“…”
Nghe vậy, suýt nữa Giang Ninh Phiến đã bị nghẹn sushi.
Tra được nhanh như vậy sao?
Quả nhiên thế lực của Hạng Chí Viễn trải rộng trong nước, thế lực của An Vũ Dương bí mật như thế mà cũng có thể tra được.
“Tiêm Tiêm, uống nước.”
Hạng Chí Viễn thấy thế bèn rót cho cô một cốc nước, trên gương mặt u ám dịu dàng không có biểu cảm gì, chỉ chờ Cô Minh Thành nói tiếp.
Một hồi lâu sau Cô Minh Thành mới chậm rãi nói: “Là tổ chức AN.”
“AN?”
Ánh mắt của Hạng Chí Viễn lập tức trở nên lạnh lẽo, đầu ngón tay vừa hơi dùng sức, cách một lớp găng tay dùng một lần đã bóp nát một con tôm ngay tức khắc.
Giang Ninh Phiến nhìn động tác của anh, đáy lòng dâng lên sự nghi ngờ.
Hạng Chí Viễn từng nghe về tổ chức của An Vũ Dương sao?