Hạng Chí Viễn yêu chiều cô quá mức.
Giang Ninh Phiến phủ thêm áo khoác ngoài, tầm mắt liếc nhìn về phía phòng tắm.
Ở nơi đó, để đầy que thử thai mà Hạng Chí Viễn đặt mua từ nước Mỹ, nhưng mấy ngày nay, Hạng Chí Viễn còn chưa để cô sử dụng, không biết đang tính toán thứ gì.
“Cô Giang, đi bên này.”
Giang Ninh Phiến đi theo sau nữ giúp việc, một đường đi tới bờ hồ, nữ giúp việc vẫn đi dọc theo bờ hồ hình chữ U.
Từ trước đến nay Giang Ninh Phiến không cẩn thận thưởng thức bờ hồ này của nhà họ Hạng.
Ánh trăng sáng tỏ, bầu trời đầy sao, ánh sáng chậm rãi rơi xuống toàn bộ mặt hồ…
Đột nhiên một đám thuyền giấy nhỏ nhẹ nhàng xuôi từ đằng xa tới, trên mỗi chiếc thuyền giấy đều có một ngọn nến sặc sỡ, đèn đuốc chập chờn, tăng thêm cho bờ hồ dưới ánh đêm này mấy phần lãng mạn.
“Cô Giang, vậy tôi đi xuống trước.”
Bỗng nhiên nữ giúp việc cáo lui.
Giang Ninh Phiến nhìn lại theo hướng thuyền giấy.
Chỉ thấy cách đó không xa, bên bờ hồ, dưới mấy ánh đèn đường, Hạng Chí Viễn mặc một thân đồ vest, đứng thẳng nơi đó.
Cô rất ít khi thấy Hạng Chí Viễn ăn mặc chính thức như vậy, áo sơ mi cài cúc đến hạt trên cùng, phối hợp với bộ vest bạc, phản xạ một ít ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh đèn.
Mà anh chính là người đàn ông được ánh sáng vây quanh.
“…” Giang Ninh Phiến không biết trong đầu Hạng Chí Viễn đang là trò gì, cô đi dọc theo bờ hồ, đi về phía trước.
Đến gần.
Cô thấy bên bờ bày hai chiếc ghế nhỏ màu trắng, cao đến đầu gối của cô mà thôi.
Giữa hai chiếc ghế để ba bình rượu vang, hai chiếc ký trong suốt trống rỗng.
“Ngồi xuống.” Hạng Chí Viễn kéo chiếc ghế nhỏ ra, mình thì ngồi vào một chiếc ghế khác.
“Kêu tôi ra đây làm gì?”
Giang Ninh Phiến không rõ nhìn anh, bị bàn tay mạnh mẽ của anh kéo một cái, ngồi vào ghế.
Hai người ngồi đối mặt với mặt hồ rộng lớn.
Trên mặt hồ đều đầy thuyền giấy, có vài ngọn nến đủ màu đã tắt trong, có một vài vẫn còn đang bướng bỉnh chập chờn.
“Uống rượu.” Hạng Chí Viễn dùng một tay nâng ly rượu trong suốt, một tay cầm lấy bình rượu vang đã khui, rót một ly rượu đưa cho cô.
“Không phải anh đã nói không uống rượu sao?”
Giang Ninh Phiến nghi ngờ nhìn anh, không phải gần đây trong đầu anh đều nghĩ đến chuyện có thai sinh con sao?
“Bắt đầu từ ngày mai, hôm nay là ngày đặc biệt.”
Hạng Chí Viễn nhìn cô thật sâu, trong mắt phản chiếu ánh nến đủ màu trên mặt hồ.
Anh mạnh mẽ nhét ly rượu vào trong tay của cô, lại tự rót cho mình một ly rượu.
“Tại sao?” Giang Ninh Phiến mơ hồ cảm thấy hôm nay Hạng Chí Viễn hơi khác với lúc bình thường.
“Uống rượu.”
Hạng Chí Viễn cầm ly rượu, lộ ra vẻ không đàng hoàng, dùng ly rượu chạm vào ly rượu của cô một cái, sau đó ngẩng đầu lên uống một ngụm.
Không còn một mống.
Cô chưa từng thấy qua anh uống rượu mạnh như vậy.
“Uống rượu thì phải có một danh nghĩ gì chứ, chúc cái gì?” Giang Ninh Phiến nhàn nhạt hỏi.
Hạng Chí Viễn lại rót một ly rượu cho mình, nghe được lời cô, ánh mắt ảm đạm, trên khuôn mặt yêu nghiệt nhấp nhô cảm xúc nào đó.
Giang Ninh Phiến không uống rượu, yên lặng chờ.
Qua rất lâu, Hạng Chí Viễn mới khàn khàn nói: “Chúc tôi sinh nhật vui vẻ.”
“…” Giang Ninh Phiến lập tức sửng sốt, ngay sau đó không tin nói: “Không thể nào.”
“Tôi nói dối với em lúc nào?”
Hạng Chí Viễn kiên định nhìn cô, trong mắt phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô,, không trang điểm nhưng đặc biệt đáng yêu động lòng người…
“Anh là cậu Hạng, sao sinh nhật của anh có thể không tổ chức tiệc to, Khương Phú Chiếu, Cố Cảnh Thâm, cô Minh Thành, sao bọn có thể không tặng quà?” Giang Ninh Phiến phân tích một cách lý trí.1