Ninh Phiến, tại sao cô lại là cô gái như vậy.
“Anh không đi băng bó vết thương sao?”
Tầm mắt của Giang Ninh Phiến dừng lại ở mảng máu loang lổ trước ngực áo sơ mi của An Vũ Dương, lúc này mới chợt nghĩ ra vết thương của anh ta rất nặng.
Anh ta bị thương nặng như vậy, lại năm lần bảy lượt trì hoãn chữa trị.
“Được, tôi đi.”
An Vũ Dương từ dưới đất đứng lên, vội vàng xoay người, che giấu đi hiu quạnh và mất mát trên mặt, người đụng vào sofa suýt nữa thì ngã nhào.
Lo lắng Giang Ninh Phiến phát hiện ra, An Vũ Dương nhịn đau đứng thẳng dậy.
Nhưng, Giang Ninh Phiến không nói gì cả.
Trong phòng Tổng thống lại phát ra tiếng sột soạt.
Cô lại bắt đầu tìm nhẫn.
“…”
An Vũ Dương phát hiện bản thân mình rất nực cười, anh vậy mà lại đi lo lắng cô phát hiện tình trạng khác thường của mình, trong mắt cô bây giờ làm sao có thể có anh ta…
An Vũ Dương đi thẳng về phía trước.
Vài giây sau, An Vũ Dương lại quay người, thấp giọng nói: “Nếu cô đã lựa chọn trốn tránh, tại sao còn quay lại?”
Anh ta thà rằng cô mang theo vé máy bay rời đi.
Như vậy, anh ta sẽ không cần tận tai mình nghe thấy cô thừa nhận cô yêu Hạng Chí Viễn.
Nghe vậy, một túi vật chứng từ tay của Giang Ninh Phiến rơi xuống.
Cô tuyệt vọng nhắm mắt: “Tôi nhìn thấy một bức ảnh trong phòng ngủ của anh.”
“Ảnh gì?” An Vũ Dương hỏi, một giây sau mới phản ứng lại kịp, kinh ngạc: “Cô thấy rồi?”
“…”
Nếu như không phải vì bức ảnh đó, cô sẽ không ấm đầu mà chạy đến.
Nếu như không chạy đến, cô sẽ không phát hiện thì ra khi Hạng Chí Viễn thất bại thảm hại, cô lại đau lòng đến thế.
Nhưng mọi thứ đã không thể quay về như trước.
Mọi thứ đều không thể thay đổi được…
An Vũ Dương lắng nghe sự im lặng của xung quanh, trầm giọng xuống: “Nếu cô đã thấy rồi, tại sao còn…”
Đáng ra cô nên hận Hạng Chí Viễn…
“An Vũ Dương, anh có thể khống chế trái tim mình không?”
Giang Ninh Phiến ngồi dưới đất, mười ngón tay dính đầy máu, môi nở nụ cười đắng chát nhất.
Cô không khống chế được.
Trái tim cô như không phải của mình, từng giây từng phút đều đau đớn vì Hạng Chí Viễn.
“…”
An Vũ Dương không trả lời được.
“…”
Giang Ninh Phiến cầm từng túi từng túi vật chứng, loại trừ dần.
“Về câu chuyện đằng sau bức ảnh đó, đợi khi cô muốn biết tôi sẽ nói hết tất cả cho cô nghe.”
An Vũ Dương hiểu, bây giờ cô không thể chịu thêm đả kích nào nữa.
Hạng Chí Viễn rơi vào lưới đối với cô mà nói thì đây là một chuyện rất kích thích.
“…”
Nghe vậy, Giang Ninh Phiến mím môi, trên môi dính máu, đôi mắt đỏ hồng, như một con búp bê bị xé thành từng mảnh, cực kỳ bi thương.
“Nhưng tôi nghĩ, cô đã đoán được kha khá rồi, vì thế cô mới không đi cùng Hạng Chí Viễn.”
An Vũ Dương cụp mắt xuống, giọng nói ôn hòa: “Hai người không thể nào đâu.”
Giang Ninh Phiến, Hạng Chí Viễn.
Trời định là không thể ở bên nhau.
Nói xong, An Vũ Dương xoay người, ngón tay mò mẫm trên tường để xác định phương hướng đi ra cửa.
“…”
Một mình Giang Ninh Phiến ở lại phòng Tổng thống.
Nước mắt rơi lã chã, thấm đẫm nỗi đau thương cùng cực…
Giang Ninh Phiến không tìm được chiếc nhẫn.
Cô cứ như một người điên tìm hết mọi ngóc ngách trong khách sạn Đế Quốc hết ba ngày, không ăn không uống, nhưng vẫn chưa tìm thấy…
“Cô Ninh Phiến, cậu chủ dặn dò, căn hộ trên tầng thượng ở phía Tây đã chuyển thành tên cô.
Tài xế của An Vũ Dương lái xe đưa Giang Ninh Phiến đến một khu tiểu khu xa hoa.
Là tiểu khu “Thời đại Xương Hoa” – nơi được đánh giá là an ninh nhất của thành phố S, vừa là tầng thượng, vừa là căn hộ áp mái có cửa sổ kính lớn từ trần đến sàn.