“Tôi không có. Tôi không có mà…”
Giang Ninh Phiến vẫn lắc đầu.
Trừ việc lắc đầu, cô chẳng thể làm nổi việc khác.
“Chị Phiến!” Cô Minh Thành dùng một âm lượng cực lớn để gào lên: “Cậu Hạng đã bỏ ra nhiều như vậy vì chị, chị thật sự có thể mở to mắt nhìn anh ấy chết hay sao? Chị thật sự nhẫn tâm đến vậy hả?”
“…”
Giang Ninh Phiến chống cự và muốn lùi lại, nhưng Cô Minh Thành đã nắm chặt lấy tay cô.
Giống như một ổ khoá.
Khoá chặt cô.
“Chị Phiến, chị có thể mà. Chị coi như thương tiếc cho cậu Hạng vì đã bỏ ra nhiều đến vậy cho chị mà bỏ qua cho anh ấy đi.”
Cô Minh Thành nói và đập đầu xuống đất cái bịch.
Tiếng vang như sấm.
“Anh đứng dậy đi…”
Giang Ninh Phiến bị anh ta dọa sợ.
Anh ta muốn làm gì? Anh ta nghĩ rằng quỳ lạy với cô thì mọi chuyện sẽ được giải quyết sao?
“Chị Phiến, nếu chị vẫn không đồng ý, Cô Minh Thành tôi sẽ quỳ trước cửa nhà chị!” Cô Minh Thành nói một cách bướng bỉnh, tiếp tục đập đầu xuống đất hết lần này đến lần khác.
Tiếng đập sau to hơn tiếng đập trước.
“…”
Đừng làm như vậy.
Đừng cầu xin cô như vậy…
Giang Ninh Phiến sợ hãi đóng cửa lại. Cô dựa vào cửa, đôi mắt đắng chát.
Rõ ràng cánh cửa này cách âm rất tốt nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng đập đầu của Cô Minh Thành một cách rõ ràng.
Anh ta cầu xin cô nhưng cô có thể làm gì?
Cô có thể thay đổi gì đây?
Nếu như cô có thể yêu đương với Hạng Chí Viễn, cô đã làm vậy từ lâu rồi.
Nhưng cô không thể, cô tuyệt đối không thể yêu đương với Hạng Chí Viễn…
Cô có thể chết cùng anh, nhưng lại không thể cùng anh sinh sống…
Giang Ninh Phiến bước vào phòng ngủ, ngồi bên mép giường. Cô lấy ra một chiếc hộp gỗ có khóa trên chiếc bàn cạnh giường.
Giang Ninh Phiến mở chiếc hộp gỗ bằng chìa khóa. Bên trong hộp là một chồng ảnh.
Cô tìm thấy chồng ảnh này trong phòng ngủ của An Vũ Dương trước khi đính hôn.
Có đôi khi vận mệnh đã được sắp đặt. Đám người Cô Minh Thành đập nát nhà cô nhưng lại không mở chiếc hộp này ra…
Cô chỉ lấy một chiếc bút từ trên giá sách của An Vũ Dương đã có thể mang chồng ảnh ra một cách dễ dàng. Ông trời vốn dĩ không quan tâm cô có bằng lòng xem những tấm ảnh này hay không…
Giang Ninh Phiến ngồi ở mép giường, mái tóc đen dài của cô xõa xuống. Cô vươn tay lấy tấm ảnh trên cùng từ trong hộp gỗ ra.
Đây là tấm ảnh chụp của ba người, hai nam một nữ.
Trong đó có một đôi vợ chồng, cũng chính là chị gái và anh rể đã qua đời của cô.
Hai người bọn họ trong ảnh nhìn rất trẻ, rất thân mật.
Cô đã gặp người đàn ông còn lại ở văn phòng của An Vũ Dương, tòa cao ốc AN. Ông là ba của An Vũ Dương và cũng là người sáng lập ra AN.
Ba người nhìn máy ảnh và mỉm cười.
Trên tay ai cũng có một chiếc đồng hồ nắp gập cổ điển. Phần nắp được mở ra, bên trên có khắc hai chữ: AN.
Cô chưa bao giờ biết chị mình cũng từng là thành viên của AN. Cô cứ luôn nghĩ rằng chị gái, anh rể và ba mình đều là cảnh sát điều tra tội phạm về ma tuý.
Bây giờ nghĩ lại, ngày trước chị nói rằng chị sẽ tiếp bước ba. Vậy có nghĩa là ba cũng là thành viên của AN.
Vậy là cả nhà bọn họ trừ mẹ ra đều là thành viên của AN.
Cô không dám tin.
Cô nhớ Hạng Chí Viễn đã tiêu diệt tất cả thành viên của AN hồi đó để báo thù.
Cô nhớ khi chị gái và anh rể qua đời cũng chính là ít lâu sau khi cô gặp được Hạng Chí Viễn.
Ngày hôm đó, cô lật tung toàn bộ giá sách trong phòng ngủ của An Vũ Dương một cách điên cuồng để tìm tất cả tài liệu, ảnh ở trong ra.
Sau đó, cô tìm thấy những tấm ảnh còn sót này.
Cả người cô như muốn sụp đổ.
“…”
Giang Ninh Phiến dùng ngón tay run rẩy của mình để lấy một bức ảnh khác từ trong hộp gỗ. Bên trên là một cảnh tượng đẫm máu.