Thật là một người phụ nữ xinh đẹp.
Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt thâm thúy, nhấc đôi chân trần trong nước hướng về phía cô, mũi chân mơn trớn trên hai chân thon dài, mang theo dục vọng không thể che giấu.
Khoảnh khắc chân anh chạm vào làn da, cô khẽ run lên một cái.
“Cậu Hạng, đã ba ngày rồi tôi không tắm, anh không chê bẩn sao?”
Giang Ninh Phiến né sang một bên, khéo léo từ chối.
“Cho nên bây giờ tôi đang kiểm tra xem cô tắm có sạch hay không đây.” Hạng Chí Viễn toát ra vẻ không đứng đắn, mũi chân mập mờ vuốt ve hai chân cô, thỉnh thoảng dừng lại vẽ vòng tròn…
“…”
Xét về miệng lưỡi, cô không đấu lại anh.
Giang Ninh Phiến không dám biểu hiện vẻ ghét bỏ lên mặt: “Tôi còn chưa ăn no.”
“Thế sao? Vậy thì không cần ăn nữa.” Hạng Chí Viễn đặt bát cháo sang một bên, vươn tay vớt cô từ trong nước ra, đôi mắt đen láy sâu thẳm: “Bởi vì đến lượt tôi ăn rồi.”
Cô đứng dưới nước như thế này, đơn giản là thách thức cực hạn đối với ham muốn của anh.
“Hiện tại tôi đã sức cùng lực kiệt, sợ rằng không thể thỏa mãn anh.”
“Có hài lòng hay không là do tôi quyết định.”
“Tôi thì không muốn làm phiền nhã hứng của cậu Hạng…”
“Cô đang từ chối tôi à?” Hạng Chí Viễn lạnh lùng ngắt lời cô, vẻ mặt có chút không vui: “Tốt nhất là cô nên rõ quy tắc của tôi, Giang Ninh Phiến.”
Anh yêu cầu cô làm gì, cô tuyệt đối không thể nói không.
“…”
Giang Ninh Phiến không thể tìm thêm bất kì lí do nào nữa.
Hạng Chí Viễn ôm cả người ướt đẫm của cô vào lòng, dừng ở cửa phòng tắm, anh cầm lấy khăn tắm do người giúp việc chuẩn bị sẵn lên lau khắp người cô, không bỏ sót một chỗ nào.
Giang Ninh Phiến hơi né tránh, cánh tay bị anh véo ra một vết đỏ.
Đau đến mức cô không dám cử động nữa.
Anh thích sạch sẽ đến khủng khiếp, anh sẽ không bao giờ làm chuyện đó ở một nơi mà anh không thể chắc chắn nó có tuyệt đối sạch sẽ hay không.
Phòng tắm rất bẩn.
Dùng chân đá mở cửa, Hạng Chí Viễn ném cô lên giường lớn, sau đó vồ lấy cô như một con hổ đói.
“Đau…”
Giang Ninh Phiến vốn đã hết sức chống đỡ, bị anh nhào đến như thế cả người gần như rã rời.
Đương nhiên Hạng Chí Viễn không hề có bất kỳ thương tiếc nào.
Hơi thở như quỷ satan hoàn toàn bao trùm lấy cô, anh dùng một tay bóp cằm cô, há miệng ngậm lấy bờ môi của cô.
Đôi môi của cô đã không còn thơm ngọt do bị mất nước và nứt nẻ trước đó, Hạng Chí Viễn mãnh liệt mút cho đến khi nó trở nên đỏ thẫm mới bỏ qua…
Ngay sau đó, anh cắn lấy dái tai của cô, chiếm lấy đủ mọi điểm nhạy cảm trên cơ thể, khiến cô như bị dòng điện xẹt qua, thậm chí đôi môi cũng không khỏi run rẩy.
Anh đã sớm bị vẻ ngoài xinh đẹp khi ở trong nước của cô quyến rũ, đường cong trên lưng quả thật rất mê hoặc.
Lật người cô lại, đôi môi của Hạng Chí Viễn lập tức dán lên lưng cô…
“Ưm…”
Về chuyện ấy, Giang Ninh Phiến hoàn toàn bị động mà dựa theo tiết tấu của anh, đầu óc trống rỗng.
Như anh nói, vào những lúc này, con người ta có thể quên đi tất cả mọi chuyện, dù là bi thương hay vui sướng.
“Tiêm Tiêm…”
Một tiếng thì thào vang lên từ sau lưng cô.
“Hả? Cái gì?” Đầu óc Giang Ninh Phiến trống rỗng, thuận miệng đáp lời, hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng.
Một giây tiếp theo cô mới kịp phản ứng lại.
Tất cả những suy nghĩ đều quay trở lại trong phút chốc.
“Anh…” Giang Ninh Phiến nằm trên gối, thận trọng nhỏ giọng hỏi: “Sao lại gọi tôi là Tiêm Tiêm?”
Tiêm Tiêm…
Vì để bố trí cho cô đi nằm vùng, An Vũ Dương đã sắp xếp xong cho cô thân phận giả là y tá từ sớm.
Tuy nhiên, trước khi cô kịp tiếp cận Hạng Chí Viễn, anh đã tìm đến cô trước, còn vô lý trói cô đưa lên máy bay tư nhân, muốn cô giải độc cho anh, đến đây rồi, cô lại không thể trốn đi.