Vào một ngày trời xanh mây trắng, cô nằm sấp trên giường đọc sách, lật qua vài trang rồi chẳng lật tiếp nữa.
“Này, ngày nào cô cũng lãng phí cuộc sống như thế để mà làm gì?” Mục Thanh Linh bước vào căn phòng ngủ xa hoa, mặt cuốn một đống băng gạc, châm chọc Giang Ninh Phiến.
Giang Ninh Phiến lật sách, mặt không ngẩng lên, lạnh lùng đáp: “Sao cô vẫn còn chưa đi?”
“Tôi đi sao nổi, cả nhà họ Hạng cứ như tường sắt tường đồng ý!”
Mục Thanh Linh cực kì kích động, gương mặt cáu kỉnh, ngồi bên mép giường.
Lần trước bị Hạng Chí Viễn chém cho một dao, Mục Thanh Linh mới biết nhà họ Hạng là địa ngục kinh hoàng không thể ở lâu, nhưng cô ta có muốn cũng chẳng chạy nổi.
Hạng Chí Viễn đã hạ lệnh giữ cô ta lại chăm sóc Giang Ninh Phiến.
“Tốt nhất là cô đừng ngồi lên cái giường này, Hạng Chí Viễn mắc bệnh ưa sạch.” Giang Ninh Phiến liếc mắt nhìn cô ta.
Mục Thanh Linh lập tức đứng ngay dậy như ngồi lên đống lửa, mặt đầy sợ hãi.
Lúc này, Giang Ninh Phiến mới chậm rãi đóng sách lại, ngồi dậy trên giường, nhìn ra cửa, chắc chắn không có ai rồi mới nói: “Chúng ta nghĩ cách trốn đi cùng nhau thì sao?”
“Trốn đi cùng nhau?” Mục Thanh Linh thấy hơi sợ: “Có chạy nổi không? Nhiệm vụ kia thì sao?”
“Nếu cô muốn hoàn thành nhiệm vụ thì cứ ở lại đi.”
Giang Ninh Phiến lạnh lùng nói.
Dù sao cô cũng phải đi khỏi đây, có một mình thì cũng phải nghĩ cách, đến ngục giam còn có thể trốn thoát được thì cô cũng không tin không thể chạy khỏi nhà họ Hạng.
“Vậy… vậy… vậy thì chúng ta cùng nhau trốn ra rồi nghe theo sắp xếp của An Vũ Dương vậy.”
Mục Thanh Linh đầu hàng trong nháy mắt.
Giang Ninh Phiến tốt xấu gì cũng đã bỏ nhiệm vụ vài lần, nhưng Mục Thanh Linh lại chưa làm vậy bao giờ, sợ cũng là đương nhiên.
“Ừ.”
Giang Ninh Phiến gật đầu, sau khi thoát được, dù có dùng cách gì cô cũng phải khiến An Vũ Dương trả lại thân phận thật sự cho cô.
“Vậy phải làm thế nào?” Mục Thanh Linh nghe theo cô hết.
“Tôi cần mê hương.”
Giang Ninh Phiến nói, không được dùng thuốc nữa vì khứu giác và vị giác của Hạng Chí Viễn rất đáng sợ.
Mục Thanh Linh không hiểu: “Dù Hạng Chí Viễn có ngất xỉu thì chúng ta cũng không thoát được đâu.”
“Chuyện đó thì tự tôi sẽ có cách.” Giang Ninh Phiến nói: “Căn biệt thự thứ năm đếm từ dưới lên trên là nơi chuyên để thuốc ở nhà họ Hạng, cô qua đó lấy đi, tôi không tiện.”
Nhà họ Hạng từ trên xuống dưới có quá nhiều người để mắt đến cô.
“Cô còn biết cả căn biệt nào của nhà họ Hạng để gì nữa cơ?” Mục Thanh Linh ngạc nhiên: “Vậy cô có biết chứng cứ trực tiếp buộc tội Hạng Chí Viễn nằm ở đâu không?”
Dĩ nhiên.
Cô còn biết kho vũ khí của Hạng Chí Viễn ở đâu nữa kìa…
Giang Ninh Phiến hạ mắt, không nói gì.
Cô chỉ muốn chạy trốn, không muốn gây chuyện nữa.
“Cộc cộc.”
Có tiếng gõ cửa.
Giang Ninh Phiến và Mục Thanh Linh không nói nữa.
“Cô Giang.” Tình Tình và một đám nữ giúp việc từ ngoài bước vào, họ mặc bộ trang phục nữ giúp việc màu trắng xanh, tay đẩy vào từng giá quần áo…
Quần áo nhiều đến hoa cả mắt.
Cả căn phòng chỉ trong phút chốc đã biến thành một tiệm bán quần áo cao cấp.
Mục Thanh Linh nhìn đến đơ người.
“Cô Giang, đây là quần áo mới nhất vừa ra mắt trong bộ sưu tập thời trang châu Âu.” Tình Tình chỉ vào những giá quần áo, cười giới thiệu: “Đây là đồ lót cậu Hạng đặt làm cho cô, tránh để da bị tổn hại.”
“…”
Giang Ninh Phiến lạnh lùng liếc qua một cái: “Treo vào tủ quần áo đi.”
Cô còn chưa mặc cái nào trong đống quần áo mang đến từ tuần trước.
“Cậu Hạng nói cô Giang nhất định phải mặc thử cái áo khoác này.” Tình Tình gỡ một chiếc áo khoác màu kem xuống từ giá đồ: “Đây là áo cậu Hạng thuê nhà thiết kế nổi tiếng Michelle làm riêng cho cô, cả thế giới chỉ có một cái.”
Nhà thiết kế Michelle nổi danh toàn thế giới, biết bao kẻ nhà giàu chỉ mới mua được một món đồ của người ta đã xem như bảo vật khoe khoang khắp nơi.