Ở lối ra cửa phụ, một dáng người yểu điệu chậm rãi đi vào, người đó mặc một bộ sườn xám màu đỏ kiểu dáng Trung Quốc làm nổi bật đường cong chữ S, khoe vòng eo nhỏ nhắn.
Bên hông cô ấy treo một chuỗi chuông vàng dây tím, trong đường vân phức tạp của chiếc chuông khắc một chữ “Tiêm”.
Mọi người đều bị thu hút mà nhìn sang.
Mấy cô gái mặc sườn xám ban nãy ai cũng đẹp, nhưng còn kém hơn cô gái đeo chuông nhỏ này mấy trăm lần.
Cô gái này khoảng 21, 22 tuổi, đẹp như được bóc từ quả trứng gà. Đôi chân thon dài vô cùng bắt mắt, cô gái có khuôn mặt trơn bóng thanh thuần, ánh mắt sáng người, trong suốt không chút tạp chất động lòng người, đôi môi mỏng gợi ra một nụ cười nhẹ.
Không nhìn thấy chút bản chất phức tạp của con người nào trên mặt cô ấy.
Chỉ có sạch sẽ.
Cô gái đó giống như một nàng tiên không nhiễm chút bụi trần, đẹp đến mức sạch sẽ.
“…”
Ánh mắt Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm dây chuông bên hông cô ấy, bàn tay thả lỏng bên hông nắm chặt thành quyền.
Cô gái mỉm cười dịu dàng đi tới trước mặt Hạng Chí Viễn. Ánh mắt sáng ngời đánh giá anh từ trên xuống dưới, sau đó nở một nụ cười càng dịu dàng hơn: “Anh trai câm điếc? Anh thật sự là anh trai câm điếc ư?”
“…”
Tầm mắt Hạng Chí Viễn chuyển từ chuông đến trên mặt cô ấy, ánh mắt âm trầm không nói lời nào.
“Em là Hạ Tiêm Tiêm.”
Cô gái chủ động giới thiệu bản thân, giọng nói cũng sạch sẽ giống như gương mặt của cô ấy vậy.
Giống như một dòng suối nhỏ trong lành.
Hạng Chí Viễn gấp gáp nhìn chằm chằm cô ấy, đôi môi mỏng mím chặt không nói một chữ.
“Bác trai, anh trai câm điếc bị sao vậy?” Hạ Tiêm Tiêm khó hiểu nhìn về phía Hạng Văn Thanh, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu ngây thơ.
“Cháu đi dạo với Chí Viễn đi.”
Hạng Văn Thanh nhìn sắc mặt Hạng Chí Viễn, không chắc liệu anh có tin hay không.
Nhưng xác suất lần này sẽ cao.
Hạ Tiêm Tiêm có được tất cả ký ức của Giang Ninh Phiến, mà ông ta cho tới bây giờ chưa từng lừa gạt đứa con trai này.
Hơn nữa, dù sao đi nữa Hạng Chí Viễn cũng sẽ không đoán được Giang Ninh Phiến sẽ nói dối để che dấu thảm kịch báo thù năm đó.
Nghĩ như vậy, Hạng Văn Thanh lập tức đẩy Hạ Tiêm Tiêm tới chỗ anh, sau đó xoay người cất cao với mọi người: “Chí Viễn tiếp nhận nhà họ Hạng, mở tiệc mười ngày!”
Tất cả mọi chuyện đều đã được sắp xếp cẩn thận lúc Hạng Chí Viễn bị nhốt, con trai ông ta không thể không tin.
“Wow!”
Mọi người kích động lớn tiếng hoan hô, lấn át tiếng chuông trên người Hạ Tiêm Tiêm…
Khách sạn.
Các gian phòng riêng được trang trí sang trọng.
Một bàn ăn đầy món ăn Pháp, nhưng vẫn chưa hề động đũa.
Trên ghế sô pha, Hạng Chí Viễn hờ hững ngồi, tóc ngắn, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén. Một chân anh bắt chéo, một tay đặt lên đầu gối, chiếc nhẫn đầu hồ ly trên ngón trỏ phát ra khí phách.
“Thì ra anh vẫn như hồi còn bé, vẫn trầm mặc ít nói như vậy.” Hạ Tiêm Tiêm ngồi đối diện anh mỉm cười nói, không mang ý trách móc nào: “Không đúng, khi còn bé anh không thèm nói một chữ với em, em thật sự còn tưởng rằng anh bị câm điếc nữa đấy.”
Kể từ lúc bọn họ bắt đầu ngồi trong gian phòng này.
Hạng Chí Viễn không nói với cô ấy một câu nào.
Phải nói, từ chùa đi ra khách sạn anh chưa từng mở miệng nói, giống như một người câm vậy…
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn lạnh lùng ngước mắt lên nhìn thẳng cô ấy: “Cô có biết Giang Ninh Phiến không?”
Hạ Tiêm Tiêm nghe giọng nói của anh, trên mặt lộ ra tia xấu hổ: “Bác trai nói anh tìm em mười năm rồi, cho nên em mới đồng ý đến Thái Lan gặp anh một lần. Nhưng không nghĩ tới, anh nói câu đầu lại là hỏi chuyện này, xem ra là do em suy nghĩ nhiều quá rồi.”