“Mau nói đi chứ.”
Giang Ninh Phiến gấp đến mức không chịu nổi, tầm mắt xẹt qua sau lưng Cô Minh Thành, cô vội vàng lấy súng lục ra không cần nghĩ ngợi mà bắn qua đó.
Cô Minh Thành ngạc nhiên đến ngây người, cho rằng cô bắn mình, vội vàng cúi người xuống, trong mắt lộ ra sự oán hận.
“Bằng.”
Theo súng vang lên, phía sau anh ta cách đó không xa, một gã mặc đồ đen theo tiếng ngã xuống đất.
Cô Minh Thành ngây người.
“Anh mau lên xe!”
Giang Ninh Phiến hét to với anh ta, giữa mày toàn là vẻ sốt ruột.
Lúc này rồi mà anh ta vẫn còn sững sờ được, ở bên cạnh Hạng Chí Viễn mấy năm nay yên bình quá à.
Lúc này Cô Minh Thành mới phản ứng lại, hiểu ra Giang Ninh Phiến là đang cứu mình, lập tức mở cửa xe phía sau ngồi lên.
“Hạng Chí Viễn ở đâu?”
“Chị đi cứu cậu chủ?” Cô Minh Thành ngồi ở phía sau, ôm cánh tay bị thương, nghi ngờ hỏi.
Giang Ninh Phiến cẩm thấy bó tay với tư duy chậm chạp của Cô Minh Thành, nói: “Không phải, tôi đi đưa cho anh ấy hai khẩu súng!”
Cô vừa nói như vậy, Cô Minh Thành ngược lại hiểu ra.
Trận bắn súng tối nay xảy ra bất ngờ, địch mạnh ta yếu, người bọn họ mang đến không nhiều lắm, gần như đều đã nằm xuống đất, nếu Giang Ninh Phiến thật sự muốn giết cậu Hạng, thì chỉ cần chờ ở bên ngoài là được, không cần mạo hiểm làm gì.
“Ở bên kia, cậu Hạng phân công tôi tách ra đi.” Cô Minh Thành chỉ về một phương hướng.
Giang Ninh Phiến nghe vậy thì lập tức dẫm chân ga hết cỡ.
Tăng tốc quá nhanh, Cô Minh Thành đâm phải một bên, đau đến mức anh ta nhe răng trợn mắt, không khỏi nói: “Chị tự để ý nhé, trên người cậu Hạng có hai khẩu súng, tạm thời hẳn là không có việc gì.”
Hai khẩu súng.
Giang Ninh Phiến nhìn về phía súng lục ở bên cạnh, mày khẽ nhíu, lạnh lùng nói: “Báy giờ chỉ còn một khẩu.”
Một khẩu súng chỉ có mấy viên đạn.
Hẳn là bây giờ đạn đã sớm dùng hết.
Những người đó nhắm vào Hạng Chí Viễn, sẽ đuổi theo không bỏ, Hạng Chí Viễn dù có mạnh thì cũng sẽ không thể chống nổi đạn.
“Cái gì?”
Cô Minh Thành ngẩn ra.
Giang Ninh Phiến càng đi sâu vào trong, dọc theo đường đi càng có nhiều bọn áo đen.
Một chỗ nào đó, một đám mặc đồ đen cầm súng tạo thành hình cánh quạt chậm rãi đi vào trong, phạm vi thu hẹp lại, họng súng chĩa hết vào một chỗ cây cối.
“Anh còn súng không, đưa cho tôi.”
Giang Ninh Phiến nói, đạn trong khẩu súng kia của cô chỉ còn hai viên.
Không đủ, không thể nào đủ.
“Còn.”
Cô Minh Thành ném cho cô một khẩu súng, đồng thời, có gã áo đen phát hiện bọn họ, lập tức nổ súng về phía hai người.
Giang Ninh Phiến không màng tất cả mà lái xe lên trên mặt cỏ, đột ngột quay nhanh một cái, mở cửa sổ xe ra, một tay cầm súng bắn ra bên ngoài.
“Bằng, bằng, bằng.”
Trong đêm đen, toàn là tiếng súng.
Cô Minh Thành nhìn Giang Ninh Phiến một tay nhanh chóng mà xoay vô lăng, dùng xe để yểm hộ, xoay tròn nhiều vòng, một tay cầm súng bắn vào đối phương.
Một đám người đồ đen theo tiếng mà ngã xuống.
Hai con ngươi bình tĩnh của Giang Ninh Phiến xuất hiện sự độc ác.
Cô Minh Thành ngồi ở phía sau nhìn mà choáng váng.
Hai năm không gặp, chị Ninh Phiến đúng là mẹ nó càng ngày càng mạnh, xe mà cũng có thể lái được như vậy.
Súng khá nặng, Giang Ninh Phiến hành động như vậy quá tốn sức, trên gương mặt xinh đẹp dần dần chảy ra mồ hôi.
“Cô Minh Thành, hai tay anh đều hỏng hết rồi à?”
Giang Ninh Phiến hét, dùng sức mà xoay vô lăng, trên chân phanh lại, chân ga, phanh gấp, chân ga, khiến cho xe không ngừng quay thành những góc khác nhau, khiến cho bọn mặc đồ đen không tìm được đúng hướng mà bắn.
“Hả? À à!”
Nghe vậy, Cô Minh Thành lúc bấy giờ mới phản ứng lại, cầm lấy một khẩu súng, ấn cửa sổ xe xuống bắt đầu bắn ra bên ngoài.
Sau rặng cây, một bóng người màu đen nhảy ra, một cước đá bay gã đồ đen, thân thủ nhanh nhẹn mà cướp lấy súng, ngay sau đó dứt khoát lưu loát mà bắn vào đầu đối phương.
Là Hạng Chí Viễn.
Anh biết có người tới cứu mình.
Dưới sự chống trả hợp lực của cả ba người, bọn áo đen ngã xuống đất càng lúc càng nhiều.