Hai mắt Giang Ninh Phiến đỏ hồng ngồi ở đó, cộng thêm việc cả ngày phải chịu rất nhiều uất ức, hai hàng nước mắt trong chốc lát lăn dài trên má.
Những giọt nước mắt cứ thế lặng lẽ chảy ra làm nhòe đi hai mắt cô.
Những giọt nước cứ không ngừng tuôn ra làm cho hình ảnh của Hạ Tư Duệ trong mắt cô trở nên không rõ ràng.
“Làm cái gì vậy hả, mới đó đã muốn khóc tang cho tôi rồi cơ à? Tôi vẫn còn chưa có chết đâu.” Giọng điệu của mẹ vô cùng tức giận, đặt đũa xuống: “Cố ý làm cho tôi ăn không ngon có đúng không, muốn khiến cho tôi tức chết thì mới vừa lòng chứ gì? Cô đúng là cái đồ sao chổi, có phải là muốn khắc chết hết cái nhà này thì mới thôi phải không?”
Nói rồi Hạ Tư Duệ đứng dậy rút từ cửa nhà ra một cây roi mây, trên mặt tràn đầy sự giận dữ bước về phía cô.
Giang Ninh Phiến quỳ xuống trước mặt bà ấy.
Hai đầu gối chạm đất.
Nước mắt cô cứ thế lẳng lặng rơi xuống, mặn chát chảy vào khóe môi.
Thật ra cô thật lòng hy vọng mẹ sẽ thẳng tay đánh cô một trận, bởi vì cô đã xem thường cái chết của chị, cũng không màng đến chuyện điều tra gì cả, thậm chí còn tha cho Hạng Chí Viễn.
Cô đáng ra phải bị trừng phạt thật nặng.
Cô không phải là một đứa em tốt, càng không phải là một đứa con ngoan.
“…”
Bước chân của Hạ Tư Duệ ngừng lại, cây gậy cầm trong tay vẫn còn chưa kịp vung lên, ngạc nhiên nhìn cô rơi nước mắt.
Con nhóc này từ trước đến giờ vốn không phải là một người hay khóc, máu lạnh đến mức vô tình.
“Mẹ ơi, con chỉ còn mình mẹ là người thân mà thôi, để con chăm sóc cho mẹ có được không ạ?” Giang Ninh Phiến ngẩng đầu hiện lên gương mặt tèm lem nước mắt nhìn bà ấy.
“Tôi còn cần thứ sao chổi như cô đến chăm sóc nữa hả?”
Hạ Tư Duệ quất xuống một roi thật mạnh, nhưng lại không đánh vào cô mà lại đánh trúng cái ghế bên cạnh cô.
“Vậy thì mẹ chăm sóc cho con có được không ạ?” Giang Ninh Phiến cúi đầu, giọng điệu tủi thân như một đứa trẻ: “Mẹ ơi, con không còn gì nữa cả, con mất hết tất cả rồi, bây giờ con chỉ còn có mẹ thôi, mẹ đừng đuổi con đi nữa có được không ạ…”
Cô không muốn lại phải mất đi người thân cuối cùng nữa.
Hạ Tư Duệ nhìn nước mắt cô cứ lã chã không ngừng rơi xuống, gương mặt lạnh nhạt dần lộ ra vẻ xúc động, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng đến mức khiến cho đối phương cảm thấy khổ sở, “Sao hả? Ở bên ngoài bị ai bắt nạt phải không?”
“…”
Giang Ninh Phiến lắc đầu, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
“Cái con nhỏ này.” Hạ Tư Duệ giơ roi đánh lên bả vai cô, nhưng khi đánh lại dùng lực rất nhẹ: “Cô nói xem, thật là vẫn không có chút hy vọng nào vào cô cả, suốt ngày chỉ biết khóc với lóc.”
Lúc trước nào có như vậy đâu, đúng là càng sống càng thụt lùi.
“…”
Giang Ninh Phiến đưa tay quệt những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, nhưng càng lau thì nước mắt chảy ra lại càng nhiều, không có cách nào kiềm lại được.
“Còn khóc nữa à, một mình lăn lộn ở bên ngoài bao nhiêu năm nay cuối cùng chỉ học được khóc lóc thôi hả?” Hạ Tư Duệ tức giận ném roi đi: “Trong bếp còn cháo đó, muốn ăn thì tự đi mà lấy.”
“…”
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nhìn bà ấy, hơi khó tin hỏi lại: “Mẹ…còn nấu cháo cho con nữa ạ?”
Trước giờ Hạ Tư Duệ vốn không hề chào đón cô.
Mỗi lần cô đến thăm, Hạ Tư Duệ chỉ một lòng muốn đánh cô đến khi nào rời đi mới thôi.
Thì ra…nước mắt chính là vũ khí dùng để đối phó với mẹ.
“Không muốn ăn thì mau biến đi, đừng có ở đây khóc lóc thảm thiết với tôi như vậy.”
“Con ăn mà.”
Giang Ninh Phiến vội vàng đáp, nhanh chóng đứng dậy, nhưng lúc đứng lên có hơi gấp gáp, đầu óc bỗng trở nên choáng váng.
Trước mắt Giang NInh Phiến tối sầm, cả người té nhào.
Cơn mê man qua đi.
“Tôi muốn đánh cho nó tỉnh lại.”
“Này cô ơi, cô không thể làm vậy được ạ.”
Trong bóng tối vang lên những cuộc cãi vã ồn ào.
Trong cơn choáng váng, Giang Ninh Phiến cảm thấy mình đã đi vào vực tối thăm thẳm vô tận, những giọng nói cứ văng vẳng bên tai, nhưng cô không thể nhìn thấy người hay bất cứ tia sáng nào.
Không thể tìm được một lối thoát nào cả.
Giang Ninh Phiến giãy dụa muốn thoát ra ngoài, bỗng nhiên cô nhìn thấy một tia sáng.