Giang Ninh Phiến này thật có chút thủ đoạn, Cô Minh Thành ở bên cạnh anh nhiều năm, chưa bao giờ hỏi qua nửa câu tại sao, vậy mà lại phá lệ vì cô.
Giấu anh âm thầm dụ dỗ Cô Minh Thành rồi?
Phụ nữ lả lơi ong bướm, mặt ngoài còn giả bộ lạnh lùng, kiêu ngạo!
“Đáng chết!”
Bỗng dưng Hạng Chí Viễn vung tay quét qua, làm khay và cháo ở góc bàn rơi xuống đất, ánh mắt lạnh thấu xương, sự ngột ngạt tích tụ trong lồng ngực anh.
Giang Ninh Phiến!
Dựa vào đâu mà người phụ nữ này làm anh cảm thấy không đúng!
Ngón tay đụng phải tập tranh trên bàn, Hạng Chí Viễn nhíu chặt lông mày mới chậm rãi dãn ra, mi tâm cũng giãn ra.
Lật ra tập tranh, Hạng Chí Viễn nhìn chăm chú thật sâu cô gái bên trên, lòng bàn tay xoa chuông bên hông cô, dường như bên tai lại nghe thấy tiếng thanh thúy dễ nghe kia.
Đó là âm thanh… sạch sẽ nhất trên thế giới anh từng nghe.
Tiêm Tiêm, rốt cuộc em đang ở đâu?
Anh đuổi bản sao này đi, nhưng mãi không tìm thấy cô chân chính.
Trong phòng bếp, Giang Ninh Phiến dựa vào cửa sổ, buồn bực ngán ngẩm nhìn mấy nữ giúp việc làm bánh ngọt.
Ánh nắng ngoài cửa sổ rơi vào tóc của cô, bao phủ ra tầng hào quang, soi sáng sự không tập trung của cô.
Cuối cùng thì người trên giấy vẽ của Hạng Chí Viễn là ai?
Cuối cùng có phải cô hay không?
Nếu như là cô, vì sao cô không có ấn tượng?
Nếu như không phải, phải giải thích thế nào về chiếc chuông kia.
“Anh Thành.”
Bỗng nhiên đám nữ giúp việc tách ra hai nhóm, cung kính cúi thấp đầu.
Cô Minh Thành cầm một cây gậy đi tới, liếc mắt đã thấy Giang Ninh Phiến, cô đứng ở cửa sổ, cả người bị ánh nắng bao phủ, tóc dài hiện ra ánh sáng nhàn nhạt.
Rất đẹp.
Đẹp đến mức sạch sẽ, đẹp đến mức hư ảo, bởi vì rất nhanh cô sẽ không còn thuộc về nhà họ Hạng, cô sắp bị đuổi ra khỏi cửa rồi…
“Chị Phiến, chị đi ra một chút.” Rất lâu, Cô Minh Thành mới hồi phục tinh thần lại, cất giọng hô.
“…”
Nghe được giọng nói, Giang Ninh Phiến nhàn nhạt ngước mắt, không có biểu cảm gì đi ra khỏi ánh nắng cửa sổ, đi theo sau Cô Minh Thành ra ngoài từng bước một.
Cho đến khi ra ngoài biệt thự, một chiến Lincoln Motorhome thật dài dừng trên bãi đất trống.
Nơi xa, là hồ nhân tạo to lớn của nhà họ Hạng, dưới ánh mặt trời sóng nước lấp loáng, đẹp không sao tả xiết.
“Chị Phiến, tôi đã để người giúp việc thu dọn xong hành lý của chị, có mấy vali.” Cô Minh Thành đưa cây gậy trong tay cho Giang Ninh Phiến, khó khăn nói ra miệng: “Còn có cái này, cũng mang đi đi.”
“Có ý gì?”
Ánh mắt quạnh quẽ của Giang Ninh Phiến liếc qua chiếc xe.
Đây gọi là thu dọn xong hành lý à?
Cô Minh Thành lúng túng sờ tóc, gương mặt khó mà mở miệng, cuối cùng đặc biệt uyển chuyển nói: “Ý của cậu Hạng là… Muốn chia tay với chị.”
Chia tay?
Giang Ninh Phiến nhớ tới trước đó ở phòng sách Hạng Chí Viễn đã nói, anh nói đừng để anh gặp lại cô… Vậy mà lời kia không phải nói nhảm.
Hạng Chí Viễn muốn đuổi cô đi.
Sau khi chơi cơ thể cô nửa năm, bởi vì một tấm kẹp sách gỗ đào, không phân tốt xấu đuổi cô đi.
Lúc cô đang ở nhà kiếm tiền, bị Lincoln Motorhome cưỡng ép, trói cô đến máy bay tư nhân, bảo cô giải độc.
Không nghĩ tới, hiện tại tiễn cô cút vẫn là chiếc Lincoln Motorhome này…
Trên thế giới còn có chuyện châm chọc hơn như vậy không?
“Tôi không đi.” Giang Ninh Phiến lạnh lùng nói ra, đáy lòng nồng nặc ý hận.
Cô nén giận nhẫn nhục bên cạnh Hạng Chí Viễn nửa năm, dâng lên tôn nghiêm và cơ thể của mình, cuối cùng không những không hoàn thành nhiệm vụ, không báo được thù, lại còn rơi xuống kết quả bị chơi chán.
Còn không bằng trực tiếp bảo cô đi chết.
Không thể nào.
Cô tuyệt đối không thể rời đi nhục nhã và ấm ức như vậy.
Hạng Chí Viễn còn chưa trả giá mà anh đáng nhận, lúc trước cô chịu tủi nhục ở trên người anh vẫn còn chưa có “đáp trả” anh!