An Vũ Dương nhìn cô thật sâu, cổ họng bỗng nhiên khô đắng, vội vàng quay đầu không nhìn thẳng nữa, gương mặt luôn bình tĩnh bắt đầu nóng lên.
Điện thoại để trên bệ cửa sổ bỗng rung lên, phát ra tiếng chuống, là một giọng nữ đơn ca linh hoạt.
“Thật xin lỗi, tôi nhận điện thoại.”
Giang Ninh Phiến cười áy náy với An Vũ Dương, cầm điện thoại lên nhận điện thoại.
“Ừ.”
Ánh mắt An Vũ Dương không được tự nhiên, nhân lúc Giang Ninh Phiến không chú ý đưa tay gõ trán mình, không cho phép mình suy nghĩ lung tung.
“Alô? Tôi là Giang Ninh Phiến, có chuyện gì?”
Giang Ninh Phiến khẽ nói trong điện thoại.
Đầu điện thoại bên kia là cấp trên cục cảnh sát, cô không hiểu lúc này cấp trên gọi cho cô là có ý gì.
“Ninh Phiến, cô còn chưa biết ha, cục cảnh sát xảy ra chuyện lớn rồi.”
Giọng nói cấp trên rất kích động, cùng với tiếng lau mồ hôi: “Bên ngoài đều rối tung cả lên rồi.”
“Sao vậy?”
“Ây da, tin tức của cô sao bế tắc như vậy, thì Hạng Chí Viễn phái người phái xe chặn lại hết các tuyến đường giao thông của thành phố S xung quanh cục cảnh sát chúng ta, giao thông xung quanh cục cảnh sát chúng ta đều tê liệt rồi.” Cấp trên rất kích động: “Còn có một đám đông đứng bên ngoài chỗ chúng ta, dùng bom cay cũng không đuổi đi được.”
“…” Giang Ninh Phiến nhíu mày, sau đó nói: “Thả người đi.”
Hạng Chí Viễn hẳn là đến đòi những khách nam trên chuyến tàu, anh từng nói những người đó đều là trưởng bối của anh, có liên quan với nhà họ Hạng.
Anh gây ra chuyện lớn như vậy đơn giản là muốn cứu người.
Dù sao những khách nam và khách nữ kia cũng sẽ không thừa nhận đang làm giao dịch, đều là anh tình tôi nguyện, chuyện này không định tội được.
“Tôi biết, tôi muốn thả, nhưng Hạng Chí Viễn không cho đi.” Giọng nói cấp trên càng ngày càng lộ ra vẻ cầu xin: “Ninh Phiến, cô qua đây một chuyến đi.”
“Tôi qua? Tôi đang nghỉ phép.”
Giang Ninh Phiến từ chối thẳng.
Cô không muốn gặp lại Hạng Chí Viễn…
“Tôi biết tôi biết, coi như tôi cầu xin cô, Hạng Chí Viễn anh ta nhất định phải có cô mới được, nếu không anh ta không mang người đi, còn cản trở giao thông nữa, tôi không dễ bàn giao với bên trên…” Cấp trện cầu xin dữ dội.
Nhất định phải có cô mới được?
Hạng Chí Viễn còn muốn thế nào nữa, lại sỉ nhục cô lần nữa?
Không phải anh đã nói sau lần này sẽ xí xóa à?
“Được, tôi tới một chuyến.” Giang Ninh Phiến không chịu được sự cầu xin của cấp trên, nhẹ giọng đồng ý, sau đó cúp điện thoại.
Màn hình điện thoại trở nên tối thui.
Anh còn chưa có đi Florence.
“Tôi phải về cục cảnh sát một chuyến.” Giang Ninh Phiến nói với An Vũ Dương đứng ở cửa, sau đó cầm quần áo trên giường bệnh đi vào phòng tắm chuẩn bị thay đồ.
“…”
An Vũ Dương đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm sữa bò Giang Ninh Phiến tiện tay để trên bệ cửa sổ đến xuất thần.
Cô còn chưa uống hết sữa chua đã muốn đi.”
Anh ta không nghe thấy giọng nói đầu điện thoại bên kia cũng có thể đoán được Hạng Chí Viễn lại đang dùng thủ đoạn để gặp Giang Ninh Phiến, cô còn chưa hết hy vọng…
Tối hôm qua bị Hạng Chí Viễn xém chút hại chết, trong lúc nửa mê nửa tỉnh cô vẫn còn nắm lấy tay anh ta gọi tên Hạng Chí Viễn.
“Đúng rồi, An Vũ Dương, vừa nãy anh muốn nói gì?” Giang Ninh Phiến chợt nhớ lại vừa nãy An Vũ Dương còn chưa nói xong, quay đầu tò mò nhìn về phía anh ta.
“…”
An Vũ Dương cụp mắt xuống, hàng mi thật dài bao trùm suy ngĩ của anh ta, một lát sau anh ta ngước mắt nhìn về phía Giang Ninh Phiến: “Tối hôm qua cô hy vọng tôi cứu cô hay Hạng Chí Viễn tới cứu cô.”
“…”
Giang Ninh Phiến không ngờ An Vũ Dương sẽ hỏi vấn đề này, cả người ngây ra, quần áo trong ngực rơi xuống một cái.
Hy vọng?
Cô hy vọng ai tới cứu cô?
“Ninh Phiến?” An Vũ Dương lặng lẽ nhìn cô, chờ đợi đáp án của cô.