“Vâng.”
Mấy tên đàn em chạy đi liên tục không ngừng, sợ chậm một bước sẽ bị Hạng Chí Viễn giết chết.
Y tá bị dọa đến quên hành động, chỉ ngơ ngác nhìn anh.
“Cô còn không đi?”
Hạng Chí Viễn hung hăng liếc cô ta.
“Vâng, tôi lập tức đi.”
Giọng điệu của y tá đều không tự chủ cung kính, lúc này mới vội vàng rời đi.
Hơi thở trên người người đàn ông này quá mạnh mẽ, quá bá đạo, cũng quá dọa người.
Hạng Chí Viễn đứng tại chỗ nôn nóng đi dạo, bàn tay đan vào tóc, khiến tóc ngắn lộn xộn, khuôn mặt âm u như một bệnh nhân.
Sẽ không chết.
Cô sẽ không chết.
Y tá cầm túi máu trở về, Hạng Chí Viễn ba chân bốn cẳng đi vào theo.
“Anh ơi, nơi này không thể vào.”
“Cút. Đi cứu người!” Hạng Chí Viễn ác độc trừng y tá cản đường.
Trong mắt anh có quá nhiều sự tàn bạo, hơi thở mạnh đến nỗi muốn nuốt chửng tất cả.
Mấy y tá hai mặt nhìn nhau, đều yên lặng lui về bàn phẫu thuật trợ giúp bác sĩ.
Hạng Chí Viễn đứng cách bàn phẫu thuật hơi xa, nhìn chăm chú.
Dưới ánh đèn sáng trưng, Giang Ninh Phiến nằm hấp hối, túi truyền dịch và túi máu được đưa cùng lúc vào trong cơ thể cô.
Mấy bác sĩ vây quanh ở bên cạnh xử lý vết thương trên đầu cô… Chặn ánh mắt của anh.
Anh không nhìn thấy mặt cô, chỉ có thể nhìn thấy nhịp tim hơi yếu trên thiết bị.
Số lượng thỉnh thoảng thấp mấy lần, tim của anh như bị một bàn tay vô hình lôi ra ngoài.
Con số… Lại thấp.
Hạng Chí Viễn gắt gao trừng mắt nhìn con số và đường gấp khúc trên thiết bị, mặt kéo căng, cặp mắt không nhúc nhích…
Trong phòng phẫu thuật nồng nặc mùi máu tươi, túi máu đang tiêu hao, dần dần không còn.
Bác sĩ bận rộn, y tá không ngừng thêm vào các công cụ phẫu thuật, thời gian đang trôi qua, Hạng Chí Viễn nắm chặt nắm đấm: “Cứu sống cô ấy, mỗi người một căn nhà, muốn cái gì cho cái đó.”
Anh đã quen uy hiếp, đe dọa người khác, nhưng bây giờ anh không dám, anh chỉ có thể dụ dỗ.
Mạng của Tiêm Tiêm ở trong tay những người này. .
Truyện đề cử: Lục Đông Hoa! Tôi Yêu Em
Anh sợ dọa bọn họ, anh không thể dọa…
Có y tá ngạc nhiên quay đầu, nhìn người đàn ông có khuôn mặt lẳng lơ này mấy lần rồi tiếp tục làm phẫu thuật: “Anh à, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Hạng Chí Viễn chăm chú nhìn bóng dáng trên bàn phẫu thuật…
Sống lại.
Đừng chết, không được chết.
“Khâu lại đi.”
Không biết qua bao lâu, đột nhiên bác sĩ mổ chính nói ra một câu trong bầu không khí im lặng, như cho thêm động lực rồi thở dài một hơi: “Một lát nữa đưa ra phòng bệnh, chú ý quan sát tình huống bệnh nhân mọi lúc.”
Mọi người đều lộ ra nụ cười chiến thắng.
“Bảy tiếng ba mươi sáu phút.” Y tá báo thời gian phẫu thuật, ghi lại trên vở.
“Cô ấy sẽ không chết?”
Lúc này Hạng Chí Viễn mới lên tiếng, giọng điệu không cứng ngắc giống bình thường, như đứa trẻ vô tri, muốn một đáp án chắc chắn.
“Coi như đưa đến kịp thời, hẳn không có trở ngại, nhưng còn phải tiếp tục ở lại bệnh viện quan sát.”
Bác sĩ mổ chính đi tới cười nói, trên mặt còn đeo khẩu trang.
Y tá đẩy Giang Ninh Phiến rời đi, đôi mắt hiện ra hoa đào nhìn về phía người đàn ông đẹp trai chung tình kia.1
Hạng Chí Viễn giơ chân lên muốn đi mới nhận ta hai chân mình đã cứng ngắc chết lặng từ lâu, anh cứ đứng ở đây như vậy gần sáu tiếng…
Nhìn chiếc giường bị đẩy đi xa, khóe môi Hạng Chí Viễn chậm rãi nở một nụ cười cực kỳ yêu nghiệt, đáy mắt có ánh sáng rung động nhất.
Anh nói, cho dù cô thật sự đã bước một chân vào Địa Ngục, anh cũng sẽ kéo cô trở về.
Anh làm được.
Anh nói muốn tìm cô, mười năm, anh cũng đã tìm được!