Giang Ninh Phiến hơi quay đầu lại, đứng ngoài cửa nhìn vào trong.
Cô thấy An Vũ Dương cùng mẹ ngồi trên chiếc ghế mây kiểu cũ, vừa trò chuyện vừa bóc hạt hướng dương.
Bà ấy trông già hơn, trên mặt cũng nhiều nếp nhăn.
An Vũ Dương ngồi đó, mặc một bộ đồ đắt tiền không phù hợp với ngôi nhà đơn sơ này, anh ta linh hoạt dùng hai tay bóc hạt dưa, đặt chính xác phần thịt của hạt dưa lên đĩa bên cạnh.
Anh vừa bóc vừa cười: “Xem ra cháu bị mù cũng có ích. Bác gái thông cảm cho người tàn tật, nếu không chắc cháu đã bị đuổi ra ngoài như Ninh Phiến.”
“Xương của cháu phát triển thế nào rồi?”
Mẹ cô quan tâm hỏi.
Bà ấy kể năm đó lúc Giang Ninh Phiến hai mươi tuổi, An Vũ Dương vì bảo vệ cô mà bị bà ấy đánh gãy một cây xương sườn.
“Không có để lại di chứng.” An Vũ Dương vươn tay ấn vào xương sườn, đôi mắt vẫn nhìn về phía trước không có tiêu điểm
“Không sao mà.”
“Trong “Kinh thánh” đã nói rằng đàn bà là xương sườn của đàn ông, khi cháu mất cái xương sườn này, mới chỉ cứu Ninh Phiến… Bác ơi, bác nói xem Ninh Phiến có phải là cây xương sườn kia của cháu không?”
Giọng điệu của anh ta có phần đùa giỡn.
Giang Ninh Phiến sững sờ, một người luôn trong sáng như An Vũ Dương làm sao có thể nói ra những lời như vậy.
Đổi lại là trước kia, cô nghe được lời như vậy nhất định tim sẽ loạn nhịp, nhưng bây giờ, cô chỉ còn lại ngạc nhiên, hoảng hốt…
“Kinh thánh gì, bác chỉ biết về Phật Tổ.”
Mẹ cô từ trên ghế mây đứng dậy ngáp một cái, lúc này vẻ mặt luôn nghiêm nghị là hướng về phía An Vũ Dương rất ân cần: “Bác mệt rồi, cháu đi ngủ trước đi, bác cũng đi ngủ sớm.”
“Được rồi, bác đi thong thả.”
An Vũ Dương cũng đứng dậy, đưa một đĩa đầy hạt dưa cho bà ấy với vẻ mặt kính trọng.
“Cháu còn quan tâm bác hơn cả con bé chết tiệt đó.” Mẹ cô thở dài nhìn hạt dưa và phần thịt hạt dưa trên đĩa, nói thẳng: “Nếu cháu không bị mù thì tốt biết mấy, thế thì bác cũng không phiền giao lại con bé chết tiệt đó cho cháu.”
“…”
Nghe vậy, An Vũ Dương sắc mặt tái nhợt đứng ở nơi đó, ánh mắt trầm xuống, khóe môi vừa vặn duy trì một nụ cười.
Xưa nay mẹ cô không biết nhìn sắc mặt người ta, cầm đĩa run rẩy rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm một mình: “Thằng bé cái gì cũng được, nhưng tiếc là lại bị mù, đến bản thân còn không tự chăm sóc được…”
“…”
Đôi mắt không có tiêu cực của An Vũ Dương nhìn theo hướng bà ấy rời đi, nét mặt dịu dàng mất hết vẻ rạng rỡ.
Trắng bệch như một tờ giấy.
Khoảng trắng quá nhiều, chỉ có cô đơn.
Nhìn thấy mẹ trở về phòng của mình, lúc này Giang Ninh Phiến mới dám cất bước đi về phía căn phòng có đèn vàng, không hề cố ý làm chậm bước chân.
An Vũ Dương kinh ngạc mở to hai mắt, quay mặt về phía cô: “Giang Ninh Phiến?”
“Ừm.”
Giang Ninh Phiến nhẹ nhàng đáp lại, và ngồi xuống chiếc ghế mây kiểu Trung Quốc cổ điển mà mẹ cô vừa mới ngồi, chiếc ghế mây phát ra âm thanh “ken két”…
“Cô lại chạy trốn à?” An Vũ Dương khẽ nhíu mày lại.
“Trả thân phận lại cho tôi.” Giang Ninh Phiến ngước mắt nhìn về phía An Vũ Dương, cũng chỉ nói một câu này.
“…”
An Vũ Dương nghe xong, cụp mắt xuống, môi hơi hé ra, nhưng không lên tiếng.
“…”
Anh ta là thế đấy, mỗi lần im lặng kéo dài đều khiến cô không biết anh ta đang nghĩ gì.
Giang Ninh Phiến là một người cố chấp, cô không có thúc giục, cùng anh ta chìm vào im lặng, không nói chuyện, thậm chí không dám thở mạnh…