An Vũ Dương cúi mắt nhìn thấy cô lùi lại, rõ ràng là có ý từ chối, đôi mắt đen lại, vẫn lấy đồ ra.
Hai quyển sổ màu đỏ.
Là chứng nhận kết hôn.
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nhìn anh ta, An Vũ Dương lật chứng nhận kết hôn ra, trên đó là bức hình của bọn họ.
"Chứng nhận giả tôi nhờ người làm, đến khi đó đặt ở chỗ mẹ, bà ấy sẽ không giục kết hôn nữa." An Vũ Dương đưa chứng nhận kết hôn cho cô.
"Chứng nhận giả?" Giang Ninh Phiến sững sờ một chút: "Những lời ban nãy anh nói là vì để đưa cho tôi chứng nhận giả?"
"Không thì cô nghĩ là gì?"
An Vũ Dương chăm chú nhìn cô, dường như muốn nhìn ra được điều gì trong mắt cô.
"Không." Giang Ninh Phiến vội vã lắc đầu, có chút khó khăn, không nói ra ban nãy mình nghĩ An Vũ Dương cầu hôn thật.
Không phải thật thì tốt.
Giang Ninh Phiến thở phào, nhìn hai quyển sổ đỏ trên tay cười: "Tôi nói mà, sao anh có thể nhìn trúng tôi được."
Cô muốn hoá giải không khí gượng gạo ban nãy của hai người.
"Sao tôi không thể nhìn trúng cô được?"
An Vũ Dương đứng trước mặt cô, nắm chặt một quyển chứng nhận kết hôn hỏi ngược lại, giọng điệu ôn hòa trước giờ lại có hơi ép người, bầu không khí này trở nên gượng gạo hơn.
"Vì anh là An Vũ Dương." Giang Ninh Phiến nói: "Tôi từng tôn anh là thần."
Thần làm sao có thể dễ dàng yêu một người phàm.
"Khi cô nhẹ nhàng nói ra những lời này, địa vị của tôi trong cô đã không còn như vậy nữa." An Vũ Dương cười khổ.
"..."
Đột nhiên Giang Ninh Phiến không nói ra được câu nào.
An Vũ Dương quay người tiếp tục đi về phía trước, lá rơi trên vai cũng không phủi đi, anh ta cứ như vậy mà lặng lẽ đi về phía trước, cách cô ngày càng xa...
Anh ta nói: "Khi cô nhẹ nhàng nói ra những lời này, địa vị của tôi trong cô đã không còn như vậy nữa."
Giọng anh ta rất chua chát, chua chát đến khiến người khác khó chịu.
Giang Ninh Phiến không phải kẻ ngốc, sau khi phản ứng lại thì cả người ngây ngốc ở đó, hai chân cứ như bị ghim chặt ở đó.
An Vũ Dương đối với cô...
Sao lại như vậy.
Trong cuộc sống của cô, đã không còn chịu thêm được hỗn loạn nữa.
"An Vũ Dương." Giang Ninh Phiến sải bước đuổi theo, trả chứng nhận kết hôn lại cho anh ta: "Anh là boss của AN, sao có thể làm chuyện biết phạm pháp còn làm như làm chứng nhận giả được."
"Đây chỉ là chuyện nhỏ."
An Vũ Dương thản nhiên nói rồi tiếp tục đi về phía trước, gương mặt hiền hậu không có biểu cảm gì.
"An Vũ Dương, lòng tốt của anh tôi nhận rồi." Giang Ninh Phiến kéo anh ta lại, cố chấp đặt chứng nhận kết hôn lại vào tay anh ta, ngước mắt lên nhìn vào mắt anh ta: "Nhưng tôi không thể lợi dụng anh mãi được."
Mẹ muốn biết đứa con trong bụng của ai, anh ta chạy ra nhận.
Mẹ muốn cô kết hôn, anh ta lại làm ra hai quyển sổ đỏ.
Anh ta đã làm quá nhiều rồi, cô không thể thản nhiên nhận được.
"Nếu như tôi cam tâm tình nguyện bị lợi dụng thì sao?"
An Vũ Dương nói ngay, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô.
"..."
Giang Ninh Phiến á khẩu, không nói được gì nữa.
Cam tâm tình nguyện bị lợi dụng.
Anh ta chuẩn bị nói trắng ra hết sao?
Dường như An Vũ Dương nhìn ra được áp lực của cô, đột nhiên nhàn nhạt cười, ánh mắt ôn hoà, quay người kề vai cô đi về phía trước, giọng dịu dàng như nước: "Tôi từng nhận ơn cứu mạng của chị và anh rể cô, bây giờ tôi chăm sóc cô là trách nhiệm của tôi, cô không cần nghĩ nhiều, đừng có để mọi thứ trở thành gánh nặng."
"An Vũ Dương..."
Giang Ninh Phiến không biết nói gì với sự tinh ý của An Vũ Dương!