“Đủ rồi!”
Bỗng nhiên giọng nói lạnh như băng của Hạng Chí Viễn vang lên từ bên ngoài.
Giang Ninh Phiến nhanh chóng mở mắt ra và nhìn vào màn hình camera giám sát, chỉ thấy một vài đàn em của anh đã ngừng đánh theo lệnh của Hạng Chí Viễn.
Chiếc áo len trắng của An Vũ Dương hoàn toàn bị nhuộm một màu đỏ nhạt… Một vệt máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng của anh ta. Anh ta nằm bất động trên mặt đất, nếu không phải đôi mắt lưu ly vẫn còn mở to, thì bất kỳ ai cũng sẽ tưởng anh ta đã tắt thở rồi…
“Giang Ninh Phiến đang ở đâu?”
Hạng Chí Viễn từ trên ghế xoay đứng lên, không nhanh không chậm đi tới bên cạnh An Vũ Dương, giơ chân đá vào thân thể đang cứng đờ của anh ta.
“Hức…”
An Vũ Dương đau khổ nhíu mày, khóe môi trắng bệch mở ra: “Tôi không biết… Tôi thật sự không biết.”
Đột nhiên đôi mắt của Hạng Chí Viễn trở nên lạnh lẽo.
“Tốt lắm.” Hạng Chí Viễn cười gằn một tiếng, từ trên cao phóng tầm mắt nhìn bộ dạng thảm hại của anh ta: “Tôi thích nhất là chơi đùa với người có khí phách, ngày mai tôi lại sang, anh đừng chết nhanh như thế.”
Sau đó Hạng Chí Viễn đá anh ta thêm một cú nữa, mũi giày da dính một ít máu tươi. Hạng Chí Viễn xòe lòng bàn tay và nhướng sang bên cạnh, Cô Minh Thành lập tức đặt khăn giấy vào. Hạng Chí Viễn cúi người, chán ghét lau sạch vết máu trên mũi giày, ném miếng khăn giấy lên người An Vũ Dương rồi xoay người rời đi.
“Cậu chủ Hạng, vẫn kiểm tra những hộ gia đình kia sao?” Cô Minh Thành đi tới hỏi.
“Kiểm.” Hạng Chí Viễn lạnh lùng phun ra một chữ.
Nếu người đàn ông mù này thực sự không có dính dáng gì đến Giang Ninh Phiến, chẳng phải sẽ làm kéo dài thời gian anh tìm được cô hay sao? Anh sẽ không bao giờ bỏ qua bất cứ thứ gì liên quan đến Giang Ninh Phiến!
Đợi đến khi Hạng Chí Viễn và tất cả đàn em của anh đều rút khỏi căn nhà nhỏ, Giang Ninh Phiến vội vàng đặt súng xuống và lao ra khỏi căn phòng tối. Cánh cửa bị phá hỏng không đóng lại được, chỉ khép hờ mà thôi. Bên ngoài còn có người của Hạng Chí Viễn canh giữ.
Giang Ninh Phiến cẩn thận từng li từng tí nhấc An Vũ Dương đang hấp hối lên khỏi mặt đất, nâng tay anh ta khoác trên vai mình, chầm chậm từng bước nhích tới căn phòng tối.
Hơi thở của An Vũ Dương có hơi yếu ớt. Giang Ninh Phiến khiêng anh ta, lòng bàn tay chạm đến chỗ máu tươi. Cô nhấc chân đem quần áo đã thay ra và đang vứt trên nền đất, xếp thành giường tạm, nhẹ nhàng đặt An Vũ Dương xuống, để anh ta nằm trên đó.
Anh ta nằm im không nhúc nhích, từ đầu đến cuối đều để mặc cô muốn làm gì thì làm. Cũng may ở đây cái gì cũng thiếu thốn, nhưng súng ống, thuốc trị thương và băng gạc là nhiều nhất.
Giang Ninh Phiến lấy thuốc, băng, rượu, kéo ra và quỳ xuống bên cạnh An Vũ Dương, một tay vén góc áo len lên, chuẩn bị dùng kéo cắt ra. Bỗng nhiên cổ tay của cô bị một bàn tay thô ráp nắm lấy.
“Không được, ngày mai Hạng Chí Viễn sẽ tiếp tục qua đây. Nhìn thấy vết thương của tôi được chữa trị, anh ta chắc chắn sẽ nghi ngờ.” An Vũ Dương vẫn nằm đó, yếu ớt nói. Mỗi khi nói được vài từ, anh ta phải dừng lại và há miệng thở hổn hển vài hơi.
“Anh vẫn muốn ở lại đến lúc ngày mai anh ta sang đây sao?” Giang Ninh Phiến giật mình hỏi lại.
Hôm nay đã bị mất đi nửa cái mạng, ngày mai Hạng Chí Viễn lại sang đây một lần nữa, anh có thể sẽ tiễn luôn cái mạng này của An Vũ Dương về với Thượng Đế.
“Toàn bộ người của tiểu khu đều đã bị giam lỏng, chúng ta không thể rời khỏi đây.” An Vũ Dương cười khổ.
Nghe vậy, Giang Ninh Phiến ủ rũ cụp mắt xuống. Đúng vậy, Hạng Chí Viễn đã phong tỏa toàn bộ tiểu khu, cứ phải chơi cái trò mèo vờn chuột này, cô làm sao có thể trốn thoát được. Nếu kiên quyết xông ra, dựa vào mỗi mình cô, phá vòng vây thì thực sự gần như là điều không thể.
“Nếu lúc đó không mua căn hộ ở trên tầng cao nhất thì tốt rồi.” Giang Ninh Phiến liếc nhìn vết thương trên lưng anh ta, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ.
Giống loại nhà xây kiểu Tây như biệt thự của họ Giang có một căn hầm bí mật thì sẽ rất dễ chạy trốn. Nhưng đây là tầng trên cùng… Muốn trốn, cũng không thể được!