Tay anh ta chợt siết chặt
"Đau, đau quá."
Hạng Diêu Linh bị anh siết đau, lập tức đau đến mức kêu lên, vẻ mặt sắp khóc đến nơi.
Hạng Chí Viễn lấy lại tinh thần, anh lập tức buông cô bé ra.
Hạng Diêu Linh chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút hờn giận nhìn anh. Sau đó cô bé giơ cao bàn tay nhỏ bé của mình lên, non nớt ngây thơ nói: "Thổi thổi, thổi thì sẽ không đau nữa."
Cô bé muốn anh thổi giúp cô bé.
"Sau này không được gọi An Vũ Dương là ba nữa! Chú mới là ba con!" Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm cô bé, anh nói, cố gắng hết sức kiềm nén cơn giận trong lòng mình.
Người phụ nữ đó... thế nào lại để cho con gái anh gọi cái tên mùi chết tiệt đó là ba! Cô điên rồi sao?
"Ba An chính là ba An." Hạng Diêu Linh khăng khăng nói.
"Anh ta không phải ba con!"
"Là ba con!" Hạng Diêu Linh theo lý lẽ mà tranh luận: "Bà ngoại nói, con là do mẹ và ba An sinh ra."
"Nói bậy nói bạ!"
Một câu này, Hạng Chí Viễn gần như là điên cuồng rống lên từ trong cổ họng, anh chợt đứng thẳng người dậy, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm cô bé, gân xanh trên trán cũng nổi lên.
An Vũ Dương.
Cái tên mù chết tiệt anh ta là cái thá gì!
“...”
Hạng Diêu Linh đứng đó, cô bé có chút ngạc nhiên nhìn khuôn mặt đầy giận dữ của Hạng Chí Viễn, cô bé sợ hãi thu tay lại, xoay người đi ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Cháu muốn đi, cháu muốn về nhà."
"Không được đi!" Anh mới là ba cô bé, cô bé đi đâu, đi đến bên cạnh cái tên mù chết tiệt thối tha đó sao?
Hạng Diêu Linh bị anh la cho giật bắn mình, cô bé đứng không vững ngã ngồi trên đất, khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ nhìn anh.
“...”
Hạng Chí Viễn nhíu mày, tiến lên bế cô bé, hai tay có chút cứng ngắc.
"Chú ơi." Hạng Diêu Linh sợ hãi nhìn anh.
"Có đau không?" Hạng Chí Viễn trầm giọng hỏi, cố sức đè nén cảm xúc của mình.
"Đau ạ." Hạng Diêu Linh yếu ớt mở miệng.
"Có muốn chú thổi giúp con không?"
"Muốn ạ."
Hạng Diêu Linh nghe anh nói như vậy thì lại giơ tay lên.
"Gọi ba thì sẽ thổi giúp con." Hạng Chí Viễn quyết định dụ dỗ.
Hạng Diêu Linh bị anh bế lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc: "Cô giáo Mỹ Mỹ nói, bạn nhỏ chỉ có một người ba và một người mẹ."
"Chú chính là người ba duy nhất của con!"
Nghe vậy, Hạng Diêu Linh trợn tròn mắt nhìn anh, làm ra biểu cảm thế giới quan của mình đã sụp đổ rồi, bàn tay nhỏ bé che lấy miệng, ngạc nhiên hỏi: "Chú là ba của mẹ con!"
Trong nhận thức ngây thơ của cô bé, từ duy nhất không có ý nghĩa nào khác, ngoài việc chỉ đại biểu cho... tên của mẹ.
“...”
Hạng Chí Viễn nhìn con gái của mình, thoáng chốc đau đầu không chịu nổi, có loại sầu não không thể nào hiểu được.
Công việc đời này của chuông nhỏ và Giang Ninh Phiến là chọc tức anh hay sao?
Cô Minh Thành đi ngang qua, một tay đang gảy mấy sợi tóc tự cho là đẹp trai, một tay cầm điện thoại chụp ảnh tự sướng.
Hạng Chí Viễn lớn tiếng gọi anh lại: "Đứng lại đây cho tôi, cậu giữ chuông nhỏ một lúc cho tôi."
"Tôi, tôi, tôi, tôi giữ sao?"
Cô Minh Thành đứng lại, trợn tròn mắt.
Bảo anh ta giữ con nít? Sao không bảo anh ta đi chém người đi, như thế còn dễ dàng hơn.
"Đưa điện thoại cho tôi!" Hạng Chí Viễn đặt Hạng Diêu Linh xuống đất, cúi đầu nhìn cô bé nói: "Bây giờ chú sẽ gọi điện thoại cho mẹ con.”
“...”
Hạng Diêu Linh ngây thơ nhìn anh.
Hạng Chí Viễn đi vào một căn phòng, mở điện thoại di động lên tìm kiếm số điện thoại của Giang Ninh Phiến trong danh bạ, sau đó nhấn gọi điện thoại.
Chuông điện thoại vang lên một buổi trời, Giang Ninh Phiến mới bắt máy.
Sự kiên nhẫn của Hạng Chí Viễn đã tiêu hao cạn kiệt, giọng nói lạnh nhạt của Giang Ninh Phiến vang lên bên tai anh: "Cô Minh Thành, tìm tôi có việc gì sao?"
Hừ.
Con gái bị anh đưa đi, mà nghe giọng điệu của cô không có chút lo lắng nào cả.
Thật sự là một người phụ nữ tàn nhẫn.
"Giang Ninh Phiến! Tại sao em lại để con gái tôi gọi cái tên mù chết tiệt kia là ba?" Hạng Chí Viễn thấp giọng gào lên, trên gương mặt xinh đẹp lại phủ đầy nham hiểm, bàn tay thon dài nắm chặt chiếc điện thoại di động.