Mục lục
Truyện Tổng Tài Anh quá độc ác rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 596

“Là Dạ Bân gọi, hẹn tôi đi uống rượu, tôi nói với cậu ta, người phụ nữ của tôi quản chặt lắm, không cho tôi đi.”

“Cái gì? Sao anh lại nói như thế chứ? Làm như tôi đáng sợ lắm không bằng!”.

“Tôi nói không đúng sao? Nếu nửa đêm tôi ra ngoài uống rượu, em không để ý?”

“Không để ý!” Tô Lam nói không thoải mái.

“Nhưng hiện giờ tôi gọi cho cậu ta, nói với cậu ta, tôi đồng ý, chúng ta không thể video call nữa”

“Anh dám?”

“Em xem xem, đây không phải là em đang quản lý tôi sao?” Trên mặt Quan Triều Viễn là nụ cười thương hiệu.

“Anh phiền chết mất!”

“Có nhớ tôi không?”

Tô Lam gật đầu với màn hình: “Còn anh?”

Quan Triều Viễn di chuyển điện thoại, để máy quay nhắm về phía bên cạnh mình.

Lúc này anh đang nằm trên giường.

“Tôi đã một mình một phòng mấy ngày rồi, cô đơn không chịu nổi, em nói xem tôi có nhớ em không?”

Tô Lam liền bị chọc cười, sao người đàn ông này lại thích nói lời thoại của phụ nữ thế chứ?

“Tô Lam, gọi tiếng chồng đi.”

“Không muốn, không phải lần trước đã nói là xem xem biểu hiện sau này của anh sao”

“Vậy chúng ta cùng đặt biệt danh cho nhau đi! Không gọi chồng, tầm thường chết mất, lần trước tôi xem ti vi, người ta đều gọi chồng là cục cưng?”

Tô Lam thật sự cười không được mà khóc không xong.

“Gọi đi!”

“Người khác đều gọi như thế, chúng ta cũng gọi theo không phải cũng rất tầm thường sao?”

“Cũng đúng, vậy chúng ta gọi là gì? Vậy sau này em gọi tôi là gì? Em cũng không chịu gọi là chồng”

Quan Triều Viễn cũng cực kỳ đau đầu.

Tô Lam cũng không biết gọi là gì, nếu gọi tên, cảm thấy không hề thân mật chút nào.

“Nếu không nghĩ ra, vậy em gọi tôi là cục cưng, tôi gọi em là bé con, có được không?”

Tô Lam cũng cười không được mà khóc cũng không xong, gần đây người đàn ông này ở nhà xem những phim gì thế?

“Bé con, lúc nào thì về?”

Vừa nghe cái biệt danh này, Tô Lam liền cảm thấy trái tim ấm áp.

“Trời ơi, anh đừng gọi nữa, ngượng chết mất.”

“Có cái gì mà ngượng chứ, chúng ta chỉ gọi riêng với nhau, không để người khác biết, chờ sau này chúng ta nghĩ được cái gì hay thì lại đối, được không, bé con?”

“Vậy cũng được, thế nhưng có lẽ tạm thời tôi không về được, phim trường bên này bận lắm”.

“Lần sau không cho em đi quay phim nữa!” Quan Triều Viễn tràn đầy oán giận.

“Trời ơi, chờ tôi quay xong phim này, cho tới cuối năm cũng không nhận phim nữa, ở nhà với anh, có được không?”

“Không được thì còn làm sao được nữa? Được rồi, em ngủ sớm đi, có phải ngày mai phải dậy sớm không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK