Mục lục
Truyện Tổng Tài Anh quá độc ác rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2016

Cửu Cửu vội vỗ tay khen tay, đúng là còn vui hơn lúc ở với bố nữa!

Mặc dù Tô Lam giới hạn rất nghiêm ngặt chế độ ăn của Cửu Cửu nhưng Quan Triều Viễn cũng đồng ý với cách làm của Tô Lam, anh cũng sẽ kiểm soát những món Cửu Cửu ăn, bởi vì cô bé đã béo lắm rồi.

Chỉ khi thỉnh thoảng Cửu Cửu quấy quá, Quan Triều Viễn mới phá lệ mua chút gì đó cho cô bé.

Trên đường trở về, Chung Nhan ngồi xổm xuống nhìn Cửu Cửu: “Cửu Cửu, nếu bố cháu hỏi hôm nay chúng ta ăn gì thì cháu sẽ trả lời thế nào?”

Đôi mắt nhỏ của Cửu Cửu xoay tròn: “Cháu sẽ nói chúng ta đến nhà ăn cơm.”

Chung Nhan vui mừng hớn hở, cô bé này cũng ma lanh thật đấy.

“Thế dì có cho cháu ăn kẹo và kem không?”

“Dạ không ạ!”

“Giỏi quá đi!”

“Dì ơi, dì yên tâm đi, cháu sẽ không bán đứng dì đâu. Lần sau cháu sẽ đến nữa, dì phải đồng ý với cháu là sẽ cho cháu kẹo và dẫn cháu đi ăn món ngon nha?”

“Ừm, ngoéo tay nào!”

Khi về đến văn phòng thì Quan Triều Viễn cũng đã trở lại.

Cửu Cửu nhảy nhót chạy về phía Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn bế Cửu Cửu lên: “Ăn gì đó?”

“Đến nhà ăn ăn cơm.”

“Cực cho cô rồi thư ký Chung.” Quan Triều Viễn cảm ơn Chung Nhan.

“Sếp Quan khách sáo quá, đây là chuyện tôi nên làm, cô Cửu Cửu thật sự rất đáng yêu, vậy tôi về làm việc trước đây.” Chung Nhan vẫy tay với Cửu Cửu rồi ra khỏi văn phòng chủ tịch.

Buổi chiều Quan Triều Viễn không họp nhưng một đống tài liệu, Cửu Cửu ngủ một giấc trong phòng nghỉ ngơi rồi lại đòi ra ngoài chơi.

“Cửu Cửu, con đừng quậy nữa, bố còn nhiều việc lắm, đợi bố làm việc xong, tối nay sẽ dẫn con đi ăn đồ ngon được không?”

“Bố, bố chơi với con một tí đi.” Cửu Cửu kéo tay Quan Triều Viễn không chịu buông.

Khi hai bố con đang giằng co thì Doãn Cẩn gõ cửa bước vào.

“Sếp Quan, trường của cậu chủ gọi điện thoại nói mong sếp hãy lên trường một chuyến.”

“Chuyện gì mà phải lên trường?”

Trường của Tam Tam có lưu hai số điện thoại, một số là số của Tô Lam, một số là số của thư ký Quan Triều Viễn. Tô Lam đi nghỉ phép rồi, chắc là giáo viên không liên lạc được nên đành phải gọi cho Quan Triều Viễn.

“Hình như cậu chủ đánh nhau ở trường, giáo viên nói nghiêm trọng lắm, mong anh hãy lên nhanh nhất có thể.”

Quan Triều Viễn tinh thần và sức lực đều kiệt quệ, đã mệt lắm rồi mà còn phải đến trường.

Lúc anh đang ngơ ngác nhìn đống tài liệu của mình, điện thoại của anh cũng reo, là người ở nhà gọi đến.

“Cậu chủ, không xong rồi, cậu chủ nhỏ lại bắt đầu sốt!”

Chuyện này chưa xong thì chuyện khác lại đến.

Khiến Quan Triều Viễn thật sự rất đau đầu!

Anh chỉ có thể gọi điện thoại cho bác sĩ để bác sĩ quay lại khám bệnh cho Tiểu Thất trước, sau đó anh lại vội vã đến trường học.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK