Chương 1961
“Cậu không thử thì sao mà biết được? Mau đi đi, tin cậu đấy!”
Tô Kiêm Mặc cắn răng đi lên gác lửng, Tô Lam đang ăn cơm với Tam Tam.
“Chị, vết thương của anh rể nặng hơn rồi, hình như lại xuất huyết, hay là chị đi xem thử đi?”
Tô Lam khựng lại chốc lát, ngay cả Tam Tam nghe Tô Kiêm Mặc nói thế cũng ngẩng đầu nhìn Tô Lam.
Tô Lam tiếp tục đút cơm cho Tam Tam: “Vết thương nặng thì đi tìm bác sĩ, chị cũng đâu phải bác sĩ, không khám cho anh ấy được.”
“Chị, chị đến mức này sao? Đã bao nhiêu ngày rồi mà chị vẫn không đi thăm anh ấy, một mình anh ấy cũng rất đáng thương.”
“Chị bận mà, không đi được.” Giọng Tô Lam vẫn rất hờ hững: “Lần sau anh ấy còn bảo em chuyển lời nữa thì em đừng có đến.”
Tô Kiêm Mặc cũng hiểu thái độ của Tô Lam nên chỉ đành ủ rũ quay lại phòng Quan Triều Viễn, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng rên của Quan Triều Viễn.
“Ui da, đau chết mất thôi.”
“Được rồi anh rể, đừng giả vờ nữa. Là em, chị em không đến.”
Quan Triều Viễn mở mắt ngồi dậy: “Sao cô ấy không đến?”
“Sao chị ấy không đến, trong lòng anh không biết sao?” Tô Kiêm Mặc cũng cảm thấy hơi chán nản.
“Cậu nói với cô ấy thế nào, có phải cậu không nói rõ với cô ấy không? Sao cô ấy có thể không đến chứ?”
Quan Triều Viễn rất nghi ngờ Tô Kiêm Mặc hoàn toàn không đi nói với Tô Lam.
“Thì em nói với chị ấy như anh bảo đấy, chị em nói là chị ấy không phải bác sĩ, chị ấy đến cũng vô ích thôi. Còn bảo là chị ấy đang bận, nói em một trận nữa, bảo là sau này nếu anh bảo em chuyển lời thì em không cần đến đâu!”
Tô Kiêm Mặc nói hết đầu đuôi cho Quan Triều Viễn.
“Thế này không đúng!”
“Sao không đúng? Lần này chị em thật sự giận anh rồi, anh vẫn nên đợi có thể xuống giường rồi tự đi nói với chị ấy đi, em có thể giúp anh đến thế thôi!” Tô Kiêm Mặc nói xong thì ra khỏi phòng.
“Này nhóc con!” Quan Triều Viễn buồn phiền nằm xuống, ngay cả chiêu khổ nhục kế này cũng không dùng được.
Xem ra lần này Tô Lam thật sự giận rồi, trước đây chưa từng gặp tình huống thế này.
Đến tối, cả Love Valley yên tĩnh, mọi người đều chuẩn bị đi ngủ.
Quan Triều Viễn miễn cưỡng đứng dậy, nằm trên giường mấy ngày qua, anh cảm thấy cơ bắp cả người mình như cứng lại, nếu còn không vận động thì sẽ thành đồ bỏ đi mất.
Anh áp tai lên cửa nghe động tĩnh bên ngoài, không có tiếng gì cả, anh lặng lẽ mở cửa đi lên lầu.
Trên gác lửng vẫn có tiếng động, có lẽ Tô Lam vẫn chưa ngủ, anh cẩn thận đi lên, do dự hồi lâu mới gõ cửa.
Cửa nhanh chóng được mở ra, Tô Lam mở cửa, thấy Quan Triều Viễn nhưng mặt cô vẫn không có cảm xúc gì.
Quả nhiên ban ngày là lừa cô, cô biết ngay người đàn ông này lại dùng khổ nhục kế mà!
“Hì hì…” Quan Triều Viễn cười, không biết nói gì. Anh vừa chuẩn bị nhấc chân đi vào thì thấy Tô Lam không nhường đường, có vẻ là không hi vọng anh vào.
“Có chuyện gì sao? Tam Tam phải ngủ.”
“Nhớ em rồi…” Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam, cười đùa.