Mục lục
Truyện Tổng Tài Anh quá độc ác rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2013

Nhưng những ngày sau đó thật sự khiến Quan Triều Viễn có cảm giác sống không bằng chết.

Từ khi anh dữ với Cửu Cửu, Cửu Cửu càng dính lấy anh hơn, hơn nữa Tô Lam không có ở nhà nên lúc nào Cửu Cửu muốn ở bên cạnh Quan Triều Viễn.

Ngày hôm sau, người làm vội vã đến báo cáo: “Cậu chủ, cậu chủ nhỏ sốt rồi.”

Cậu chủ nhỏ mà người làm nhắc đến là Tiểu Thất, từ lúc mới sinh ra người Tiểu Thất đã ốm yếu rồi, cộng thêm không được bú sữa mẹ nên thể chất càng yếu hơn, bị bệnh như cơm bữa.

Quan Triều Viễn nhíu mày hỏi: “Bao nhiêu độ?”

“Ba mươi tám độ.”

“Hạ nhiệt độ vật lý trước đã.”

Quan Triều Viễn ăn sáng xong đến phòng thăm Tiểu Thất thì thấy Tiểu Thất sốt rất cao, chắc là bị cảm lạnh.

Quan Triều Viễn thấy mình không thể đi được, Tô Lam lại không ở nhà nên anh đành phải gọi điện thoại giao vài chuyện rồi ở nhà trông.

Đến trưa, Tiểu Thất sốt cao hơn, Quan Triều Viễn đành phải gọi bác sĩ đến.

Bác sĩ cho thuốc, nói cậu bé đã bị viêm họng, thử uống thuốc xem sao đã.

Quan Triều Viễn vào phòng làm việc xử lý một vài tài liệu gấp, mới vừa chuẩn bị về xem thử thì nghe tiếng khóc vang lên trong phòng, tiếng khóc như lợn bị chọc tiết.

“Sao đút thuốc mà các người cũng không đút được hả?” Quan Triều Viễn vừa bước vào đã quát nhóm người làm.

Nhóm người làm trông Tiểu Thất, ai nấy đều mày ủ mặt ê.

“Cậu chủ, lúc trước mợ chủ đút thuốc, cậu chủ nhỏ chỉ nghe lời mợ chủ, chúng tôi cũng không còn cách nào khác!” Người làm cũng rất bất lực.

“Để tôi!”

Quan Triều Viễn giật chiếc muỗng, thuốc của trẻ con đều được pha với nước, nếu muốn cậu bé tự uống là chuyện không thể nào, chỉ có thể đút từng muỗng.

“Con muốn mẹ!” Tiểu Thất vừa khóc vừa la, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng.

“Ở đây không có mẹ, con uống thuốc đi! Ban đầu Quan Triều Viễn còn có thể nói năng nhỏ nhẹ nhưng Tiểu Thất khóc làm anh thấy đau đầu, kiên nhẫn từ từ bị bào mòn, thái độ không còn hoà nhã nữa.

Bình thường Tiểu Thất rất ngoan nhưng chỉ cần vừa bệnh là sẽ rất khó dỗ, một chén thuốc nhỏ thôi cũng bị cậu bé quậy cho đổ hết một nửa!

Người Quan Triều Viễn cũng dính chút thuốc.

“Các người đè nó xuống cho tôi!” Nhóm người làm vội tiến lên hỗ trợ.

Cuối cùng Quan Triều Viễn đổ hết chén thuốc nhưng mới uống chưa đầy năm phút, vì Tiểu Thất khóc quá dữ dội nên đã nôn hết thuốc ra.

Kiếm củi ba năm đốt một giờ!

Quan Triều Viễn bất lực cho người tìm bác sĩ đến xem có cách nào khác hay không, bác sĩ nói vậy đành phải tiêm.

Vừa nghe đến phải tiêm, tiếng khóc như lợn bị chọc tiết của Tiểu Thất lại ập đến.

“Con không muốn tiêm! Con muốn mẹ! Con muốn mẹ ôm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK