Chương 1792
“Tôi biết trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu, anh có lời gì thì cứ nói ra đi, đừng phiền muộn trong lòng.”
Khóe môi Mục Nhiễm Tranh nở một nụ cười chua chát.
“Nói ra thì có tác dụng sao? Chẳng phải đây là kết quả mà các người muốn ư? Thấm Thấm đã ra nước ngoài, các người sắp xếp cho tôi kết hôn, hai chúng tôi không bao giờ có thể ở bên nhau. Các người đã hài lòng chưa?”
Từng tiếng “các người” của Mục Nhiễm Tranh hung hăng đẩy Tô Lam về phía đối lập với mình.
Điều này khiến trong lòng Tô Lam cảm thấy rất khó chịu, dù sao thì họ cũng là bạn thân lâu năm, mặc dù bây giờ cô đã là vợ của Quan Triều Viễn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới mối quan hệ bạn bè của họ.
“Anh đừng nói như vậy, tôi vẫn sẵn lòng đứng về phía anh.”
“Đứng về phía tôi? Tô Lam, ngay từ đầu tôi đã biết trên đời này chỉ có cô mới có thể thay đổi quyết định của chú tôi, nhưng cô đã làm gì? Cô giúp chú ấy che giấu sự thật rằng tôi sắp kết hôn, từ lâu cô đã không còn đứng về phía tôi rồi.”
Vốn dĩ Mục Nhiễm Tranh đã gửi gắm tất cả hy vọng của mình vào Tô Lam, nhưng bây giờ xem ra mọi thứ chỉ là ảo tưởng.
Tô Lam không muốn biện hộ bất cứ điều gì cho bản thân, ngay từ đầu cô cũng rất phản đối, cô cảm thấy cho dù không cho Mục Nhiễm Tranh và Lê Thấm Thấm đến với nhau thì cũng không cần nhất quyết sắp xếp cho Phương Đóa ở bên anh…
Nhưng sau đó, không biết chuyện gì xảy ra mà Quan Triều Viễn đã thuyết phục được cô.
“Hắc Thổ, nếu như anh có thể đảm bảo không yêu đương với Lê Thấm Thấm thì tôi có thể thử giúp anh thuyết phục chú của anh. Anh và Lê Thấm Thấm thật sự không được đâu, anh cũng biết trước đây cô ta đã làm những chuyện gì mà.”
Chính vì trước đây Lê Thấm Thấm đã vắt óc để nghĩ cách ở bên Quan Triều Viễn nên mới khiến Tô Lam có ấn tượng rất xấu về Lê Thấm Thấm.
Hầu hết phụ nữ đều có thái độ thù địch rất sâu sắc với đối thủ của mình.
Lúc đầu Mục Nhiễm Tranh không nói gì, anh biết chuyện này đã không còn cách nào có thể cứu vãn, cho dù hiện tại Tô Lam ra mặt thì có lẽ cũng không có ý nghĩa gì lớn.
Thật lâu sau, cuối cùng anh cũng lên tiếng.
“Tô Lam, nếu trước đây Tô Nhược Vân không dụ dỗ Mộ Dung Dịch, sau đó cô kết hôn với Mộ Dung Dịch thì liệu cô có hạnh phúc không? Cô có thể tưởng tượng được mình sẽ trải qua cuộc sống như thế nào không?”
Tô Lam chỉ cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó châm vào, vô cùng đau đớn.
Nếu như trước đây Tô Nhược Vân không đến phá rối thì chắc hẳn cô và Mộ Dung Dịch đã kết hôn rồi.
Thật ra cô vẫn luôn rất rõ rằng mình cũng không có tình cảm sâu đậm với Mộ Dung Dịch như vậy, bởi vì người nhà sắp xếp nên cô không thể không ở bên Mộ Dung Dịch.
Nếu như kết hôn, cô cũng khó có thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ như thế nào, tóm lại là sẽ không hạnh phúc.
“Nhưng nếu lúc cô yêu chú tôi mà tất cả mọi người đều phản đối hai người, cô không thể không rời xa chú tôi, thì cô sẽ thế nào?”
Hai câu “nếu như” của Mục Nhiễm Tranh khiến Tô Lam không nói được lời nào, chỉ cảm thấy lồng ngực đau dữ dội.