Chương 470
Tiêu Mạch Nhiên nói xong liền xông vào trong màn mưa, chạy thẳng về phía chiếc xe, thành thục mở cửa xe, ngồi vào vị trí ghế phụ lái.
Hạ Liên mím môi cười.
“Thật sự là trời sinh một cặp, Tô Lam, cô cũng thấy rồi, đừng nói lung tung nhé”
Nói xong, Hạ Liên ngồi lên chiếc xe mà công ty điều tới đón Tiêu Mạch Nhiên, rời đi.
Tô Lam đứng im tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Cô cứ trơ mắt nhìn Quan Triều Viễn đón Tiêu Mạch Nhiên, không nói được lời nào!
Chiếc xe cách cô rất gần, cô thấy Quan Triều Viễn liếc nhìn cô, ánh mắt kia lạnh như nước mưa lúc này.
Cô mới là vợ của anh!
Vậy mà trước mặt cô, anh đón một người phụ nữ khác.
Lúc này Tô Lam rất muốn khóc, nhưng miệng cô như bị bịt kín, không nói được cái gì.
Đây là lần đầu tiên, cô có cảm giác như này.
Trong chiếc La-Ferrari Tiêu Mạch Nhiên cầm chiếc áo trên ghế phụ lái, đắp lên người mình.
Chiếc áo khoác ngoài này màu xanh nước biển, cô nhìn qua, rõ ràng nhỏ hơn một cỡ so với áo của mình.
Thế nhưng, khóe miệng Tiêu Mạch Nhiên vẫn giương lên, trong lòng vui mừng.
Đàn ông không hiểu kích cỡ của phụ nữ, cũng không phải là chuyện to tát gì.
Anh có thể nhớ mà đến đón cô, thuận tiện mang theo nói rõ là anh rất có lòng rồi! ..
Quan Triều Viễn liếc ñhìn Tiêu Mạch Nhiên, không nói gì.
Anh cũng không ngờ sẽ gặp Tiêu Mạch Nhiên ở đây, Tiêu Mạch Nhiên lại không biết quan hệ của anh và Tô Lam, nhìn thấy xe của mình, đương nhiên liền cho rằng anh đến đón cô ta.
Loại chuyện này, anh cũng không tiện từ chối, vì thế, liên tương kế tựu kế.
Anh lạnh nhạt Tô Lam lâu như vậy, dường như cô còn chưa ý thức được vấn đề, không bằng mượn cơ hội này, để tự cô buông tay.
Thế nhưng, bên ngoài mưa to như này…
Quan Triều Viễn lái xe đến trước cửa một quán McDonald.
“Cô ngồi trong xe một lát, tôi vào nhà vệ sinh.”
Không chờ Tiêu Mạch Nhiên phản ứng lại, Quan Triều Viễn liền trực tiếp mở cửa xe, đi vào trong màn mưa.
Quan Triều Viễn đi vào trong quán McDonald, lấy điện thoại ra gọi điện cho Doãn Cẩn.
“Giờ cậu lập tức lái xe đến cổng đài truyền hình, đón phu nhân về nhà”
“Vâng, Chủ tịch Quan”
“Ngoài ra, nếu cô ấy hỏi chuyện của Tiêu Mạch Nhiên, thì cậu trả lời như này…”
Gọi xong, Quan Triều Viễn rời khỏi quán, quay về xe.
Tiêu Mạch Nhiên thấy quần áo của Quan Triều Viễn bị ướt, vội vàng lấy giấy thấm trong túi, định lau cho anh.
Quan Triều Viễn lập tức nhấc tay lên, ngăn tay cô lại.