Mục lục
Truyện Tổng Tài Anh quá độc ác rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2868

Nguyễn Bảo Lan.

Trong bản danh sách thông tin liên hệ có ghi lại địa chỉ của cô ta, quả nhiên là ở khu cao tầng trong biệt thự nhà họ Tô.

Con ngươi Quan Triều Viễn chợt co rút lại: “Lập tức gọi điện thoại cho Phương Trí Thành”

“Vâng”

Rất nhanh, bên phía Lục Anh Khoa đã có câu trả lời: “Mấy ngày nay, bên kia nói không có cảnh diễn của Nguyễn Bảo Lan nên cô ta không tới đoàn làm phim.”

Ánh mắt Quan Triều Viễn hiện lên sự lạnh lẽo, sắc mặt trở nên khó coi: “Lập tức tới nhà côta.”

Nửa tiếng sau, chiếc Bugatti màu đen đậu ở khu biệt thự bên cạnh khu cao tầng của tiểu khu.

Nếu Quan Triều Viễn không có đoán sai, dù cô nhóc kia đã chật vật không chịu nổi, nhưng vẫn sẽ không quên thả đạn khói ra mê hoặc anh.

Hẳn là cô đã cố ý tới trước cửa chính khu biệt thự, để cho camera chụp được ảnh mình, sau đó từ con hẻm nhỏ quẹo vào khu cao tầng.

Chắc chẳn anh vì quá quan tâm nên bị loạn, nếu không sao lại chậm trễ nhiều thời gian như vậy?

Nguyễn Bảo Lan thuê một căn phòng đơn rộng tầm bốn mươi mét vuông ở tầng năm tòa nhà Quan Triều Viễn đứng trước cửa phòng 508, mạch nước ngầm dưới con mắt kia cũng bắt đầu chuyển động.

Lục Anh Khoa đi đến bên cạnh, ấn vang chuông cửa.

“Ai đó?”

Bên trong truyền tới giọng nói búp bê độc quyền của Nguyễn Bảo Lan.

Mắt mèo trên cửa hơi tối lại, hẳn là Nguyễn Bảo Lan đang ở trong ngó ra ngoài tìm hiểu tình hình.

Xuyên qua mắt mèo, cô ta có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú âm u kia của Quan Triều Viễn.

Trong lòng cô ta chợt hốt hoảng, tựa cả người vào cửa, trái tim không ngừng đập loạn: “Sao có thể? Sao anh Quan lại tìm tới được đây?”

Quan Triều Viễn đứng ở ngoài cửa nhìn thấy mắt mèo tối rồi lại sáng khiến anh không nhịn được nhíu mày.

Lục Anh Khoa đứng bên cạnh lại một lần nữa ấn chuông cửa, thanh âm trầm ổn, hô to: “Cô Nguyễn, xin mở cửa.”

Nguyễn Bảo Lan vô cùng hoảng hốt, cô ta không thể chống lại luồng áp lực xông tới từ phía ngoài cửa, bèn mở cửa ra.

“Anh… anh Quan, sao anh lại tới đây?”

Nguyễn Bảo Lan kích động nhìn anh, cô †a cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi họng luôn rồi.

Quan Triều Viễn quét mắt nhìn cô ta một cái, xông thắng vào trong Nguyễn Bảo Lan bị khí thế của anh dọa sợ, cơ thể không tự chủ né qua một bên, nhường đường cho anh vào Đây là một gian nhà nhỏ nhẳn nhưng rất sạch sẽ, cũng rất ấm áp.

Trong phòng bếp, bếp đang bật hình như đang nấu canh gà.

Trên bàn cơm để mấy viên thuốc hạ sốt, thuốc kháng sinh, còn có băng gạc, nhiệt kế,… chất thành đống.

Quan Triều Viễn nhìn lướt qua, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên cánh cửa của gian phòng ngủ duy nhất.

Anh đẩy nhanh cước bộ, đi về hướng cánh cửa.

Sắc mặt Nguyễn Bảo Lan thay đổi mấy lần.

Tại thời điểm Quan Triều Viễn muốn xông vào, cô ta đột nhiên toát lên dũng khí, nhanh chân dang tay chặn cửa lại: “Anh, anh Quan…Đây là phòng ngủ của tôi, không, không tiện đi vào…”

Nếu người chặn trước mặt anh là một gã đàn ông, chỉ sợ đã không còn cơ hội mở miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK