Mục lục
Truyện Tổng Tài Anh quá độc ác rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1911

“Quan Hạo luôn tìm cách giải phong ấn, em nghe nói ông ta đã hỏi thăm rất nhiều gia tộc nhưng hoàn toàn không ai biết giải phong ấn là gì! Giải phong ấn chỉ là truyền thuyết thôi.”

“Lỡ như anh ta giải phong ấn thật thì chẳng phải chúng ta phí công vô ích hay sao?” Seven hỏi ngược lại.

“Theo em thấy, đã bắt được người rồi thì quan tâm làm gì nữa! Dù sao lần này chúng ta chỉ chịu trách nhiệm bắt cô ta về, chỉ cần Quan Triều Viễn đến thì mọi chuyện sẽ rõ.” Vẻ mặt Bruce bình tĩnh dửng dưng, không hề để chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.

“Bruce nói đúng, đã bắt được người rồi, không thể thả cô ta ra chỉ vì một câu này được, cứ đưa cô ta về Dark Mountain, đợi Quan Triều Viễn đến thì sẽ biết rõ mọi chuyện.”

Villand ra lệnh.

Seven gật đầu, mũi tên đã bắn khỏi cung thì không thể quay lại được, họ chỉ có thể làm vậy.

“Seven, canh chừng người phụ nữ đó, đừng để cô ta để lại bất kỳ ký hiệu nào nữa. Quan Triều Viễn rất giỏi, lỡ như trên đường đi anh ta đuổi kịp thì có thể chúng ta không phải là đối thủ của anh ta đâu.”

“Anh cả, anh nhát quá rồi đấy, Quan Triều Viễn chỉ là nửa người nửa ma cà rồng, anh ta làm gì đấu lại ba ma cà rồng như chúng ta? Nực cười!” Bruce khinh thường.

“Anh ta có năng lực đặc biệt, với anh ta mà nói người phụ nữ đó rất quan trọng, lỡ như vì cứu cô ta, anh ta kích phát năng lực đặc biệt thì đừng nói là ba chúng ta, dù có là cả gia tộc chúng ta cũng không phải là đối thủ của anh ta.”

“Năng lực đặc biệt này ghê gớm vậy à?”

“Có thể tiêu diệt cả thế giới, em nói thử xem?”

Bruce bĩu môi, hiển nhiên không tin đây là thật.

Dù sao cũng là truyền thuyết, hoàn toàn không có ai từng thấy.

“Chúng ta đề cao cảnh giác thì sẽ không có vấn đề gì đâu, đợi đến Dark Mountain là sẽ ổn thôi.” Villand nói.

Lúc này bên hoa viên Crystal cũng căng thẳng.

Từ khi Tô Lam mất tích, Quan Triều Viễn không hề chợp mắt chứ đừng nói đến ăn gì đó. Người anh phái đi đang cố gắng hết sức tìm mọi cách điều tra đường đi của đối phương nhưng kết quả mọi người đều tỏ vẻ rằng không điều tra được.

Ba người ở trong phòng họp, ngơ ngác nhìn bản đồ.

Đến giờ cơm trưa nên người làm đưa thức ăn đến, Giản Ngọc ngồi vào bàn.

“Ăn chút gì đi, cậu cứ không ăn không uống không ngủ nghỉ cũng không phải cách hay, đừng quên bây giờ cậu là người.” Giản Ngọc vừa nói vừa cầm đũa.

Chỉ có ăn mới đủ sức để đối phó với tình hình phức tạp hơn.

Nhưng sao Quan Triều Viễn có thể nuốt nổi?

Hình như anh không hề nghe những gì Giản Ngọc nói, cứ nhìn chằm chằm vào bản đồ suy nghĩ.

“Anh rể, anh ăn chút gì đi. Ăn mới có sức, não mới hoạt động năng suất được, bây giờ anh không phải ma cà rồng nữa, phải ăn uống.” Tô Kiêm Mặc cũng khuyên.

Quan Triều Viễn vẫn ngơ ngác nhìn bản đồ chằm chằm.

Giản Ngọc nháy mắt với Tô Kiêm Mặc, họ có nói bao nhiêu đi nữa cũng không có tác dụng. Người đàn ông này chỉ nghe lời Tô Lam thôi nhưng Tô Lam lại không có ở đây, chỉ có bản thân anh hiểu mới được.

Trong phòng không có tiếng động gì, chỉ có Giản Ngọc đang ngồi ăn, Tô Kiêm Mặc cũng ăn không vô, cậu cũng đang lo sốt vó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK