Chương 1860
Quan Triều Viễn kép tay của Tô Lam ra, “Em có cho anh nói không?”
Tô Lam bĩu môi, bộ dạng rất tủi thân, “Vậy anh nói đi.”
Quan Triều Viễn trừng mắt nhìn Tô Lam, người phụ nữ trước mặt thật sự là càng ngày càng biết nói chuyện.
“Em nói lại đi.”
“Nói gì cơ?”
“Vừa này em lấy lòng anh như thế nào? Nói lại lần nữa, nếu anh vui thì sẽ đồng ý.” Quan Triều Viễn nhướng mày vô cùng đắc ý.
Tô Lam thật sự không ngờ vài lời ngon ngọt đã lừa gạt được chủ tịch rồi, vị chủ tịch này càng ngày càng không có nguyên tắc!
Tô Lam suy nghĩ một chút liền ghé vào tai Quan Triều Viễn, “Chồng, em là sách sao?”
“Lợn á? Em đâu phải là lợn đâu!” Quan Triều Viễn lập tức nóng nảy gầm lên.
“Không phải! Em nói là sách! Sách! Sách! Quyển sách ý!” Tô Lam lập tức nóng nảy phản công.
Có thế mà cũng nhầm ‘sách’ thành ‘lợn’, tai mọc kiểu gì vậy?
Sự xáo trộn này đã phá hỏng hết bầu không khí ban đầu.
“Làm lại, chồng, anh là sách sao?”
Quan Triều Viễn lần này không dám tùy tiện nói nữa, “Vậy anh nên nói gì?”
“Anh nói là tại sao em lại nói như vậy, chồng à, anh là sách sao?”
“Tại sao em lại nói như vậy?” Quan Triều Viễn lần này ngoan hơn nhiều rồi.
“Càng nhìn càng muốn ngủ.”
Câu nói nhẹ nhàng vang vọng bên tai anh, Quan Triều Viễn cảm thấy xương của mình sắp mềm nhũn ra rồi, anh lật người đè Tô Lam dưới thân.
“Bây giờ ngủ luôn!”
Tô Lam chặn trước ngực Quan Triều Viễn, “Bây giờ mới mấy giờ chứ? Bọn trẻ còn chưa ngủ!”
Vừa nhắc đến bọn trẻ, Quan Triều Viễn lập tức dừng lại, bọn trẻ còn bé thì còn không sao, bây giờ lớn rồi, đứa nào cũng muốn chui vào phòng họ, không biết đã phá hỏng bao nhiêu lần rồi!
Quan Triều Viễn ghé sát vào tai Tô Lam, “Đêm nay anh muốn ăn Anh đào.”
Tô Lam đỏ mặt, vỗ mạnh vào lưng anh, “Xấu chết đi được!”
Quan Triều Viễn cười hai tiếng rồi mới đứng dậy, anh đi tới cửa, lấy một ống thuốc mỡ từ trong túi quần áo ra , “Mang cái này qua cho cháu trai của anh.”
Tô Lam cầm lấy, vừa nhìn liền thấy là thuốc xóa sẹo, từ sau khi mặt Mục Nhiễm Tranh để lại sẹo, Quan Triều Viễn đã sai người tìm kiếm thuốc xóa sẹo khắp nơi.
“Tại sao anh không tự mình mang qua chứ?”
“Bảo em mang thì em cứ mang, sao lại nhiều lời như vậy?”
Quan Triều Viễn có chút ngại ngùng.
“Thôi được, đi gặp cháu trai đẹp trai vậy, cháu trai đẹp trai như vậy, nhìn lâu hơn một chút cho sướng mắt.” Tô Lam cầm thuốc mỡ chuẩn bị đi ra ngoài.
“Quay lại cho anh!” Quan Triều Viễn lập tức quát, “Em nói lại xem nào!”