Mục lục
Truyện Tổng Tài Anh quá độc ác rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2978

Huyệt thái dương của Quan Triều Viễn nhảy không ngừng.

Anh kiềm nén khó chịu “Nếu Tô Duy Nam là người thân duy nhất của em, vậy tôi là gì?”

Tô Lam sững người, đột nhiên không biết nên nói gì.

“Hay là nói, em vốn chẳng coi tôi là người thân của em?”

“Tôi không có ý đi Trong nhất thời, không khí trong xe quỷ dị lạ thường.

Hơn hai mươi phút sau, xe lái vào biệt thự núi Ngự Cảnh.

Xe vừa dừng, Tô Lam quay người đỉnh xuống xe, nhưng Quan Triều Viễn không cho cô xuống Anh cứ cầm tay cô như thế, không nói lời nào.

Tô Lam hung hăng, quay đầu nhìn anh.

Bốn mắt nhìn nhau, anh lại đọc được ý trong đôi mắt cô là không biết làm gì và cầu xin Giây sau, người đàn ông ấy liền ôm cô vào lòng thật chặt Lực độ đó giống như hận không thể khám cô vào lòng.

Tô Lam bực bội, giấy dụa không ngừng.

Bỗng trên đỉnh đầu có tiếng mệt mỏi của Quan Triều Viễn: “Em đã hứa với anh, bất kể ra sao, sau này cũng sẽ không trốn mất nữa, em quên rồi sao?”

Cái này…

Là lần trước anh ấy tìm được mình ở chỗ Nguyễn Bảo Lan đưa về, mình đã hứa với anh “Đúng là tôi có hứa với anh như thế, nhưng dưới tiền đề là anh không có lừa dối tôi”

Thấy cô cuối cùng cũng nói chuyện bình thường với mình, Quan Triều Viễn khế buông cô ra “Vậy tôi hỏi em, nếu em biết anh mình mất: ích, thì em sẽ làm sao?”

“Đương nhiên là em…”

Nói tới đây, Tô Lam cứng họng.

Đúng thế, cho dù cô có biết, thì có thể làm gì?

Bây giờ, ngay cả tiền thuốc thang cũng là Quan Triều Viễn ứng.

Là anh cứu anh trai từ tay Tô Văn Tâm, rồi đưa sang Đại Lợi chữa bệnh.

Từ đầu đến cuối, đều một tay Quan Triều Viễn lo liệu Còn mình đâu, đến cả năng lực cứu anh từ †ay Tô Văn Tâm cũng không có.

“Dĩ nhiên tôi… chẳng làm được gì cả”

Giọng Tô Lam buồn rầu: “Dù tôi không làm được gì, nhưng người nắm trên giường bệnh là anh tôi, chẳng lẽ quyền được biết tôi cing không có hay sao? Quan Triều Viễn, tôi biết phong cách trước giờ của anh là tiền trảm hậu tấu, nhưng anh có thể tôn trọng tôi một chút hay không?”

“Tôi đồng ý với em”

Quan Triều Viễn lại ôm cô vào lòng.

Bây giờ Tô Lam rất khẩn trương, cũng rất sợ, cô chán ghét bản thân vô dụng như vậy.

Cô nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn thật nhanh, vì từ nhỏ đến lớn đều là anh trai bảo vệ cô.

Cô hy vọng sau này, mình có thể bảo vệ lại anh.

Cô cũng hy vọng, sau này có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh Quan Triều Viễn, xứng đáng.

Bệnh viện trung ương.

Trong phòng bệnh yên tính, ánh mặt trời sau trưa nhẹ nhàng chiếu vào trong phòng bệnh.

Người đàn bà trên giường sắc mặt tái nhợt, trên đầu cuốn vải thưa.

Người đó năm trên giường, yên lặng không tiếng động.

“Lan can tầng hai đã cao gần đến thắt lưng của em rồi, anh thực sự rất thắc mắc sao mà em có thể ngã xuống được đấy”

Tư Vũ Chiến đứng dưới cửa sổ phòng bệnh, thả rèm cửa xuống.

Mộ Mẫn Loan nhíu mày: “Em muốn tắm nắng mà.

Tư Vũ Chiến lại dường như không hề nghe thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK