Chương 527
Vì một vài chuyện gần đây khiến đầu cô hơi hôn loạn, quả thật cô luôn nhớ tới chuyện của Quan Triều Viễn.
“Này, lần này cô về, chú tôi có về nhà không?”
Tô Lam lắc đầu.
“Vẫn cứ không liên lạc?”
Tô Lam lại gật đầu.
“Được rồi, đừng nhắc anh ấy nữa, lát nữa anh cất bánh brownie socola vào tủ lạnh, bằng không sẽ không ngon nữa, tôi đến chỗ chị Mạch Nhiên đây”
“Được, cô đi đi, lát nữa quay lại chơi game với tôi, dù sao cô ở nhà cũng không có gì làm”
Tô Lam không nhịn được mà trợn mắt khinh thường, có lẽ cô thuộc loại người bẩm sinh đã không biết chơi game, lại thêm không hay chơi, đương nhiên là chơi rất gà.
Vì thế lần nào Mục Nhiễm Tranh tìm cô chơi game, đều sẽ mắng cô là đồng đội ngốc vô số lần.
“Anh không nhớ tôi là đồng đội ngốc của anh sao?”
“Có đồng đội ngốc còn hơn không! Hihil”
“Được rồi! Vậy anh nói cho tôi biết nhà chị Mạch Nhiên ở đâu đi?”
“Sau khi ra khỏi cửa, cô quay mặt về phía cửa, nhà ở bên tay phải là nhà cô ta”
Tô Lam gật đầu, cầm túi bánh brownie socola, đi ra ngoài.
Đèn trong nhà Tiêu Mạch Nhiên đang sáng, chắc là đang ở nhà.
€ô trực tiếp đi tới, ấn chuông cửa.
Vừa khéo người mở cửa là Tiêu Mạch Nhiên.
“Ôi, Tô Lam, sao em lại biết đây là nhà chị? Chị còn đang chờ điện thoại của em đấy, mau vào đây!”
Người giúp việc lập tức lấy cho Tô Lam một đôi dép đi trong nhà.
“À, em vừa qua nhà Mục Nhiễm Tranh một chuyến, anh ấy nói với em, chị ở căn này, vì thế em qua thẳng đây”
“Nhiễm Tranh?”
Hai người bọn họ quen thuộc thế sao?
Tiêu Mạch Nhiên không hề cảm thấy, mặc dù nam nữ diễn viên sẽ thể hiện khá thân thiết khi có tác phẩm lên sóng, nhưng cũng chỉ là một cách tuyên truyền.
Thế nhưng, đến nhà của đối phương ở đâu mà cũng biết, như này không khỏi quá thân thiết rồi?
“À, cái đó, em và Mục Nhiễm Tranh là bạn đại học, vì thế biết anh ấy sống ở đây: Tô Lam vội vàng giải thích.
Nhà Tiêu Mạch Nhiên trang trí cực kỳ đẹp, mang phong cách nhà vườn thoáng mát, có thể thấy là đã dốc lòng trang hoàng.
Không giống với nhà của Mục Nhiêm Tranh, luôn mang theo mùi vị xa hoa.
Ngay lúc Tô Lam đang đánh giá nhà Tiêu Mạch Nhiên, bỗng người giúp việc đi tới.
“Cô Tiêu, tôi lấy chiếc áo này từ cửa hàng giặt khô về rồi”
Tô Lam nhìn về phía chiếc áo trên tay người giúp việc.
Đó không phải là chiếc áo khoác bóng chày của cô sao?
Tô Lam nhìn chiếc áo kia, ngây người mất hồn.