Mục lục
Truyện Tổng Tài Anh quá độc ác rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3136

Thế là cô tới gần và hôn lên môi anh.

Quan Triều Viễn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, dáng vẻ vừa e thẹn vừa xinh đẹp, giống như một bông hoa đang nở rộ vậy.

Cho dù hai người đã ở bên nhau lâu như vậy thì Tô Lam vẫn sẽ như lần đầu tiên, dù chạm vào hay hôn cô, cũng có thể khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên trong phút chốc.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa kính ô tô vang lên tiếng khóc xé lòng của một đứa bé.

Quan Triều Viễn và Tô Lam đồng thời quay đầu nhìn sang, bên ngoài cửa số, một người mẹ đang ôm một đứa trẻ, trong tay cô ta cầm những món đồ linh tỉnh, rơi vãi khắp nơi trên mặt đất.

Người mẹ trẻ định cúi xuống nhặt đồ, nhưng không biết đứa trẻ trong lòng bị làm sao, chỉ cần mẹ nó hơi cúi xuống là nó sẽ khóc đến mức xé lòng, như thể không thể thở được nữa vậy.

Tô Lam sững sờ trong một giây, sau đó vô thức đưa tay ra mở cửa: “Để em xuống dưới giúp một tay”

Quan Triều Viễn cau mày, nhưng không ngăn cản cô.

Tô Lam nhanh chóng chạy đến bên người mẹ trẻ kia, nhặt hết những đồ dùng của đứa trẻ và hoa quả rơi xuống đất đưa cho cô ta.

Đồ đạc rất nhanh đã được cô nhặt lên hết, cô cầm túi cất tất cả những thứ đó vào sau xe đẩy của đứa bé “Được rồi”

Người mẹ đó trông khoảng chừng hai mươi bảy hoặc hai mươi tám tuổi, được chăm sóc rất tốt, rất khéo léo.

Cô ta vừa dỗ dành đứa con trong lòng, vừa nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cô, cảm ơn cô rất nhiều.”

Tô Lam lắc đầu, nhìn đứa bé trong vòng †ay của người phụ nữ, chỉ cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc đến khó hiểu.

Hồi đó, cô cũng là một bà mẹ cắp nách hai đứa con nhỏ, vừa học vừa làm.

Cho nên lúc này, cô có thể hiểu rõ nhất hoàn cảnh của người mẹ này khó khăn đến mức nào.

“Cô xem xem có phải thẳng bé đái dầm hay là đói bụng không, nếu không thì chắc bình thường nó cũng không khóc ầm ï đến vậy đâu.”

Tô Lam nhắc nhở.

Bà mẹ đó kiểm tra một chút: “À, đúng rồi, hóa ra là con đái dầm. Cô có thể bế thăng bé giúp tôi một chút được không? Để tôi tìm một cái bỉm.”

“Được thôi”

Tô Lam ôm em bé vào lòng một cách quen tay.

Không hiểu tại sao, đứa bé vừa mới khóc đến tắt thở, trong nháy mắt đã im bặt ngay sau khi nằm trong vòng tay của Tô Lam.

Đôi mắt của thắng bé rất to, trầng đen rõ ràng, lớn lên chắc chắn sẽ rất dễ thương.

“Uoa…”

Những ngón tay mũm mĩm của nhóc con chọc chọc hai lần vào ngực Tô Lam, sau đó vùi đầu vào ngực cô.

Nhìn thấy nút áo trước ngực của Tô Lam sắp bị bung ra, đột nhiên có một bàn tay to từ trên trời rơi xuống, trực tiếp lôi kéo cái mông của thằng bé rồi bế nó đi Tô Lam giật mình kinh ngạc, lúc này cô mới nhận ra gương mặt lạnh lùng của Quan Triều Viễn một tay đang bế đứa bé.

Nhóc con kia đột nhiên rời khỏi vòng tay mềm mại thơm thơm của Tô Lam, nổi cáu, giơ tay nảm đấm, khóc toáng lên.

Thăng bé nghiêng đầu, nhìn thấy một ông chú cao lớn và vạm vỡ đang nhìn chảm chảm vào thẳng bé một cách không hài lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK