Mục lục
Truyện Tổng Tài Anh quá độc ác rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1744

“Tôi vô tình nói chuyện cô ở nhà tôi với Tô Lam, cuối cùng Tô Lam bất cẩn lỡ miệng nói ra nên chú tôi biết, chú tôi lấy danh nghĩa của tôi để nói với bố cô.”

Lúc này Lê Thấm Thấm mới nhìn thẳng Mục Nhiễm Tranh: “Cho nên không phải anh cố ý.”

“Tất nhiên rồi, nếu tôi cố ý thì tôi để cô ở nhà tôi nhiều ngày như vậy sao, tôi đã gọi cho bố cô từ sớm rồi ấy chứ!”

“Được rồi, tôi tin anh lần này!” Lê Thấm Thấm lập tức như hồi máu sống lại, cuối cùng cũng tìm cho mình một bậc thang để bước xuống: “Này, nghe nói anh đính hôn không thành, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Sao cô nhiều chuyện vậy? Sắp xem là trò giải trí rồi đấy.” Mục Nhiễm Tranh chọc vào đầu Lê Thấm Thấm.

“Chẳng phải anh với Phương Đóa rất tốt à, Phương Đóa hoàn hảo như vậy, sao anh nỡ chứ!”

Mục Nhiễm Tranh bỗng biến sắc: “Đừng nhắc đến cô ta được không? Khó khăn lắm tôi mới tìm được một nơi có thể không nhắc đến cô ta.”

Mấy hôm nay Mục Nhiễm Tranh sắp phiền muốn điên rồi.

Lê Thấm Thấm thấy sắc mặt Mục Nhiễm Tranh không tốt lắm thì cũng không gặng hỏi nữa.

“Phải rồi, còn thứ này nữa.” Mục Nhiễm Tranh lấy bức tranh trước đó Lê Thấm Thấm vẽ ra, “Cô vẽ tiếp đi, tôi thấy rất đẹp.”

Lê Thấm Thấm nhìn tranh của mình, bĩu môi, có hơi không vui: “Bố tôi sắp đưa tôi ra nước ngoài rồi, mời cho tôi tận mấy giáo viên, người sau giỏi hơn người trước. Bố tôi còn nói với người ta, chỉ cần tôi không nghe lời thì tùy họ phạt tôi, anh xem tay tôi này.”

Lê Thấm Thấm giơ tay ra, lòng bàn tay sưng đỏ: “Tôi bị giáo viên tiếng Anh đánh, ra tay mạnh lắm! Bố tôi còn khen anh ta, không ngờ còn tăng lương cho anh ta nữa!”

Mục Nhiễm Tranh cầm lấy tay Lê Thấm Thấm, bàn tay nhỏ đỏ ửng trông rất đáng thương, anh cúi đầu thổi.

Mặt Lê Thấm Thấm lập tức đỏ bừng.

“Ai bảo trước đây cô không nghe lời, đây là nghiệp trước đây cô tạo đấy.”

Lê Thấm Thấm bĩu môi, tự biết mình đuối lý.

“Nhưng tôi thật sự không muốn ra nước ngoài, bây giờ tôi nói gì bố tôi cũng không tin, tôi nên làm thế nào bây giờ?”

Mục Nhiễm Tranh suy nghĩ kỹ càng, chỉ vào bức tranh của Lê Thấm Thấm.

“Sở dĩ bố cô muốn đưa cô ra nước ngoài chẳng qua là cảm thấy cô ở trong nước không có gì để làm, nếu cô có thể lựa chọn con đường của mình rồi thành công thì sao?”

Lê Thấm Thấm nhìn hướng ngón tay của Mục Nhiễm Tranh: “Ý anh là vẽ à?”

“Đúng vậy, tôi cảm thấy cô vẽ rất đẹp, cô tiếp tục vẽ, tôi sẽ giúp cô đóng lại thành tập, giúp cô xuất bản. Có lẽ cô nổi tiếng, trở thành họa sĩ rồi, ít nhiều thì bố cô cũng sẽ cảm thấy tự hào về cô, có thể đến lúc đó cô nói ông ấy sẽ lắng nghe.”

Lê Thấm Thấm lập tức búng tay: “Ừ nhỉ, sao tôi không nghĩ ra chứ! Mục Nhiễm Tranh, anh đúng là cứu tinh của tôi, nếu tôi thành công, nhất định tôi sẽ không quên ân tình của anh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK