Chương 1871
Là người có tiền có quyền, cũng không thể đuổi người ta đi được đúng không?
Tô Lam cũng biết người đáng sợ nhất chính là mặt dày không chịu đi, thế thì thật sự không còn cách nào cả, bây giờ chỉ hi vọng Quan Triều Viễn nhanh chóng quay về.
Quan Triều Viễn nói chuyện không hề khách sáo, đuổi người không kiêng nể gì ai!
Nhưng đến giờ người đàn ông này vẫn chưa về.
Quan Triều Viễn đã vội vàng trở về, nhưng đến cổng nhà anh lại không vào mà đậu xe ở ngoài.
Anh mở cửa sổ xe vẫy tay với bảo vệ ở cổng, bảo vệ lập tức chạy tới.
“Họ đến mấy người?”
“Chỉ một xe, Lê Hán Giang và hai trợ lý của ông ta.”
Khóe môi Quan Triều Viễn nhếch lên: “Nể mặt tôi đấy.”
“Sếp Quan, anh không vào sao? Mợ chủ đang đợi anh.”
“Không vào, cho người theo dõi đi, nếu bên trong có động tĩnh gì thì nhanh chóng báo cho tôi, đừng để mợ chủ biết tôi đã về.”
Sau đó Quan Triều Viễn bảo tài xế lài xe đến bên đường, cứ thế đậu xe ở cổng nhà mình.
Tô Lam và Lê Hán Giang đã cầm cự hơn nửa tiếng trong phòng khách, hai người không cùng cùng thế hệ, cũng chẳng quen thân nên hoàn toàn không có đề tài để nói chuyện.
Tô Lam đứng ngồi không yên, đã nhìn thời gian mười mấy lần rồi, tên Quan Triều Viễn này sao còn chưa về nhỉ?
“Ông Lê, tôi có hai con trai vẫn còn nhỏ, không thể rời mẹ được, tôi đi xem hai đứa trước, ông cứ ngồi đây nhé.” Tô Lam tìm lý do để rời đi.
Chủ không ở đây, khách cũng không nên mặt dày ở lại đúng không?
“Cô Quan cứ tự nhiên, nhưng có câu tôi muốn nhắc cô Quan, có vài chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt, tránh được mồng một chứ không tránh được mười lăm.”
Lê Hán Giang không hề có ý định rời đi.
Tô Lam cũng hiểu ý của Lê Hán Giang, ông ta đến nhưng không định đi, cho dù hôm nay có đi thì chuyện này cũng chưa xong đâu.
“Bố, chúng con sẽ không trốn nữa!” Trên lầu truyền đến giọng của Lê Thấm Thấm.
Lê Hán Giang lập tức đứng lên, lúc nhìn thấy Lê Thấm Thấm và Mục Nhiễm Tranh tay trong tay xuất hiện trên lầu, cơn giận ông ta kiềm nén đã lâu xộc thẳng lên đỉnh đầu!
Tô Lam ngạc nhiên nhìn hai người, chẳng phải bảo họ đi sao, đến giờ còn không đi!
“Con lập tức theo bố về nhà!” Lê Hán Giang quát lớn với Lê Thấm Thấm.
“Con có thể theo bố về nhà, nhưng con sẽ không chia tay với Nhiễm Tranh. Con thích anh ấy, yêu anh ấy, đời này không phải anh ấy thì con không kết hôn, dù sao thì chuyện nên đến đều đã đến rồi.”
Ánh mắt Lê Thấm Thấm vô cùng kiên định.
“Con… con có còn chút liêm sỉ nào không? Đúng là làm mất hết cả mặt mũi gia đình! Cút sang đây cho bố!”
Dù sao thì đây là hoa viên Crystal, Lê Hán Giang cũng chẳng dẫn theo ai, sẽ không dám động tay động chân.