Chương 1755
Khóe môi Quan Triều Viễn không khỏi cong lên, lúc đó bế con trai của mình không có cảm giác này.
Đột nhiên Giản Ngọc cảm thấy thù địch: “Được rồi được rồi, trả con gái cho tôi.”
Anh ta đi tới bế lại con gái từ trong lòng Quan Triều Viễn: “Đây là con gái tôi, hai người bế đủ nhiều rồi.”
Nói xong, anh ta bế con gái đặt vào lòng Lý Như Kiều.
“Anh xem anh hẹp hòi kìa, ai mà chẳng có con chứ! Anh vẫn chưa có con trai đấy, em có hai con trai rồi, so với em sao!”
Tô Lam với Lý Như Kiều nhìn nhau cười, hai anh em này thật sự không đổi được thói quen cãi nhau.
Ba ngày sau, bác sĩ bảo Lý Như Kiều làm một vài kiểm tra, nếu không sao thì có thể cho họ về nhà.
Vẫn là ở nhà ở cữ thoải mái hơn, Tô Lam dặn người giúp việc phải chăm sóc cho Lý Như Kiều.
Giản Ngọc ở bên Lý Như Kiều không rời nửa bước và ít trông con gái của mình hơn.
Điều này hời cho Quan Triều Viễn, có việc hay không việc gì anh cũng chạy đến phòng em bé, rõ ràng cuối năm khá bận nhưng anh lại không tăng ca.
“Tam Tam, thích em gái không?” Quan Triều Viễn nhìn em bé trong nôi.
“Thích, mẹ!” Tam Tam chỉ ra bên ngoài.
“Mẹ gì mà mẹ?”
“Em gái!”
“Em gái gì mà em gái?”
Tam Tam vẫn chưa thể nói tròn vành rõ chữ được.
“Bố, mẹ, em gái!”
Lần này Quan Triều Viễn nghe hiểu: “Mẹ con không thể sinh nữa, cứ xem đây là em gái của con đi, đây cũng là em gái, em gái nhà bác.”
Tam Tam bĩu môi.
Không biết Tô Lam đứng ở cửa từ lúc nào, cô có thể thấy được Quan Triều Viễn rất thích con gái.
Nhưng sao lại không thể sinh một đứa nữa chứ? Vì chuyện lần trước nên hai người đã đạt được sự đồng thuận, sẽ không sinh nữa.
“Tam Tam, con có một em gái không đủ, còn muốn mấy em nữa à?” Tô Lam đi đến bên nôi.
Cô tiện tay bế Tiểu Thất lên, “Tiểu Thất cũng làm anh rồi.”
Quan Triều Viễn dường như không muốn để Tô Lam thấy mình cũng thích có con gái.
“Tam Tam, bố dẫn con ra ngoài chơi nhé!”
“Em vừa tới mà anh đã đi à?”
“Trong phòng oi bức mà đám trẻ con lại quá ầm ĩ!” Quan Triều Viễn tìm một lý do rất gượng gạo, “Đúng rồi, dạo này Nhiễm Tranh đang bận chuyện gì vậy?”
“Anh ta đang lo chuyện đêm hội Tết ông Táo. Tiết mục của anh ta tương đối phức tạp, hình như còn liên quan tới ảo thuật. Tiết mục của em lại đơn giản hơn nhiều, không cần phải tập luyện hết lần này tới lần khác.”
“À, anh dẫn theo Tam Tam ra ngoài đây.”
Quan Triều Viễn nắm tay Tam Tam đi ra khỏi phòng trẻ con. Tô Lam vừa thở dài vừa lắc đầu.
Tới bao giờ thì người đàn ông này mới có thể không ngụy trang cho mình đây?