Chương 1993
Ai biết vì hệ thống điều khiển, chuyến bay đầu tiên bay đến thành phố S đã bị hoãn lại hai giờ.
Quan Triều Viễn vẫn phải chờ gần ba giờ mới lên được máy bay.
Bên thành phố S, vợ chồng Hoắc thị đã phát hiện ra sự khác thường của Tô Lam. Bọn họ đều biết cô là đứa trẻ rất hay để ý, vốn tưởng cô sẽ rời đi ngay sau khi kết thúc hoạt động, ai biết cô không đi, cộng thêm trạng thái của cô không tốt lắm nên đoán chắc là hai người đã cãi nhau.
Sở Nhuận Chi cũng không muốn ép Tô Lam phải nói ra, chỉ kéo cô ra ngoài dạo phố.
Sở Nhuận Chi và Tô Lam đi dạo còn mua không ít đồ, sau đó vào một quán cà phê vắng vẻ.
“Tô Lam, bây giờ cháu có thể uống cà phê sao? Không phải cháu còn đang cho con bú à?” Sở Nhuận Chi đại khái cũng đoán được, nếu Tô Lam còn đang cho con bú sẽ không ra ngoài nhiều ngày như vậy.
“Cháu có thể uống, không sao ạ. Cháu đã cai sữa cho Cửu Cửu rồi.”
“Sớm vậy à? Bây giờ con bé mới được… sáu tháng nhỉ? Chuyện này không giống với tính cách của cháu.” Sở Nhuận Chi nói đùa rồi thuận tiện gọi hai cốc cà phê. Nhân viên phục vụ đi chuẩn bị ngay.
Tô Lam nhếch môi cười bất đắc dĩ. Trước đây cô cai sữa là vì Quan Triều Viễn, bây giờ nghĩ lại người ta còn chẳng cảm kích đâu.
“Tô Lam, cháu đừng trách mợ nhiều lời, có phải hai bọn cháu đã xảy ra chuyện gì không? Mợ hỏi Tiểu Nhã nhưng nó rất kín miệng, nói thế nào cũng không chịu tiết lộ.” Sở Nhuận Chi cười gượng.
“Thật ra cũng không có gì. Theo cách nói của Tiểu Nhã chính là cháu ghen với tình nhân nhỏ của chồng cháu thôi.” Tô Lam cúi đầu, sắc mặt hơi khó coi.
Sở Nhuận Chi lại cười, “Mợ nhớ lúc trước cũng ghen rất lâu, còn ghen với Tiểu Nhã đấy, bây giờ thỉnh thoảng vẫn còn ghen! Ha ha ha…”
“Trước đây anh ấy ghen với Tam Tam, bây giờ phong thủy luân chuyển, đến lượt cháu ghen với Cửu Cửu.”
“Thật ra mọi người đều nói cùng giới xung khắc, khác giới hút nhau cũng rất có lý. Con trai thường thân thiết với mẹ hơn, sau khi lớn lên quan hệ với bố sẽ càng lúc càng tệ. Tiểu Kiệt và cậu cháu bây giờ cũng xung khắc với nhau như nước với lửa. Con gái thường thân với bố hơn. Chờ đến khi con bé đến thời kỳ nổi loạn thì cháu sẽ biết.”
Sở Nhuận Chi nói với giọng điệu của người từng trải, ngược lại làm Tô Lam suy nghĩ rất nhiều.
“Mợ, cháu thật sự không chịu nổi khi anh ấy đặt hết mọi tâm tư lên người Cửu Cửu. Trước đây anh ấy vừa về nhà, chuyện đầu tiên làm là lập tức đi tìm cháu. Bây giờ anh ấy vừa về nhà lại chẳng để ý xem cháu ở đâu mà đi thăm con gái cưng trước, mãi đến gần nửa đêm mới về.”
Tô Lam cũng rất xoắn xuýt nhưng trước sau không thể vượt qua được khúc mắc trong lòng.
“Anh ấy có thể rất thương yêu Cửu Cửu nhưng cháu không muốn anh ấy vì vậy mà quên cháu.”
“Nhưng sức lực con người dù sao cũng có hạn. Bây giờ cậu ấy vừa có con gái nên còn thấy mới lạ, chờ suy nghĩ cẩn thận, rõ ràng thì sẽ tốt thôi. Sau này cậu ấy qua dỗ cháu, cháu lại cho cậu ấy một cơ hội. Bây giờ con trai con gái đều có đủ, hai đứa có gì phải cãi nhau chứ?”
Tô Lam đương nhiên hiểu rõ điều này.
“Mợ dạy cho cháu một cách, chờ khi nào cậu ấy cưng chiều con gái, cháu lại đi cưng chiều con trai. Dù sao cháu cũng có hai đứa con trai, người ta nói con gái là nhân tình nhỏ của bố, con trai đó chính là nhân tình nhỏ của mẹ. Cháu có hai nhân tình nhỏ mà cậu ấy chỉ có một, vẫn là cậu ấy chịu thiệt đi!”
Lời Sở Nhuận Chi nói chọc cho Tô Lam vui vẻ.
Hai người uống cà phê xong thì về thẳng nhà.