Chương 1508
“Em đừng dùng tình cảm đả động anh! Cô ta từng hại em, hơn nữa còn rất thê thảm, đấy là sự thật duy nhất mà anh biết!”
Người như Quan Triều Viễn tuyệt đối sẽ không dùng một người phụ nữ như thế.
“Nhưng em tin cô ấy sẽ không hại em, hơn nữa, anh biết không? Em lấy danh nghĩa của cô ấy đưa cho nhà cô ấy một khoản tiền giúp em trai lấy vợ, cái nhìn của gia đình nhà họ về cô ấy đã thay đổi nhiều rồi. Bây giờ cô ấy sẽ chỉ khăng khăng một mực bảo vệ em thôi, tuyệt đối sẽ không làm hại em.”
“Em chắc chứ?”
“Em vô cùng chắc chắn.” Tô Lam nói với giọng chắc nịch: “Em cho cô ấy cơ hội sống lại, cô ấy sẽ không hại em nữa. Thật ra cô ấy là một cô gái tốt, biết mình muốn gì.”
“Được rồi, vậy anh cho cô ta thử việc một thời gian, một khi cô ta khiến anh không hài lòng thì anh sẽ đổi cô ta ngay lập tức!”
Quan Triều Viễn cũng không lay chuyển được Tô Lam.
“Được rồi, chúng ta không bàn việc này nữa, bàn việc Tô Nhược Vân sẽ bị xử phạt thế nào đi? Còn cả bố nữa, liệu có thể vì Tô Nhược Vân mà kết án lại không?”
“Những việc này không nói trước được, cảnh sát vẫn đang tiếp tục điều tra, cụ thể sẽ xét xử thế nào, giờ anh cũng không biết rõ.”
“Vậy được rồi.”
Họ chỉ có thể chờ đợi sự tuyên án sau cùng.
Đến khi hai người trở về nhà thì trời đã tối, Tô Lam vào nhà nhưng không tìm thấy Tô Kiêm Mặc đâu.
Điều này khiến cô vô cùng lo lắng!
Tô Lam đi tìm tất cả các phòng cũng không thấy Tô Kiêm Mặc, nghe người giúp việc nói bé cưng bị đặt ở hành lang.
Hơn nữa Tô Kiêm Mặc còn không cầm theo điện thoại di động luôn.
“Anh nói thằng bé đi đâu được chứ? Không phải tại vì ngày hôm đó em nói vài câu làm thằng bé không vui nên bỏ đi luôn đấy chứ?”
“Em yên tâm, Kiêm Mặc không sao đâu. Có lẽ cậu ấy còn có việc chưa giải quyết?”
Trong lúc Tô Lam không biết phải tìm kiếm Tô Kiêm Mặc ở đâu, đối phương đã xuất hiện ở trước cửa sổ nhà họ Mục.
Hôm nay là cuối tuần, Mục Nhất Hân không ở trường mà về nhà.
Ăn tối xong, cô ấy lại ở một mình trong phòng của mình, cô ấy cứ ngồi chống cằm ngẩn ngơ ở bàn học thật lâu.
Tô Kiêm Mặc nấp sau cửa sổ yên lặng nhìn Mục Nhất Hân.
Cô ấy xinh hơn trước rồi, dường như bớt trẻ con hơn và trông trưởng thành hơn.
Cô ấy lấy những bức phác họa từ trong ngăn kéo ra, người trong mỗi bức tranh đều là Tô Kiêm Mặc.
Từ sau khi Tô Kiêm Mặc rời đi, cô ấy vẫn nhớ đến dáng vẻ của cậu, sau đó vẽ lại lên giấy.
Mỗi ngày nhìn những bức tranh này, giống như Tô Kiêm Mặc chưa bao giờ đi.
Mục Nhất Hân lại lấy bút chì ra, trải tờ giấy mới ra và bắt đầu vẽ tranh.
“Hân Hân, con ăn hoa quả này.” Mẹ của Mục Nhất Hân, Chu Nghệ Như bưng một đĩa trái cây vào phòng.
Mục Nhất Hân lập tức che kín giấy vẽ: “Mẹ, sao mẹ chưa gõ cửa đã vào thế?”