Chương 1704
“Một cô gái luôn sống trong nhung lụa như cô ấy, vì gia cảnh giàu có cho nên từ nhỏ đã không biết cố gắng, thành tích học tập kém cỏi, ỷ vào trong nhà có tiền nên điêu ngoa tùy hứng, không coi ai ra gì. Học sinh cá biệt như vậy ra nước ngoài chỉ làm tình nhân cho đám du côn cắc ké thôi.”
Phương Đóa vừa thưởng thức cà phê vừa phân tích.
Mục Nhiễm Tranh nghe được ý kiến này thì khá là kinh hãi, tuy anh cảm thấy Phương Đóa nói có lý nhưng Lê Thấm Thấm tuy xảo quyệt nhưng cũng chưa đến mức xấu xa như vậy.
“Thật ra, tôi cảm thấy tuy Lê Thấm Thấm không phải người tốt, nhưng sinh hoạt cá nhân của cô ấy cũng không đến mức hỗn loạn như vậy.”
“Thế giới ở nước ngoài phức tạp lắm, chờ khi cô ấy đi chừng nửa năm hay một năm thì sẽ thay đổi. Lúc tôi ở nước ngoài, rất nhiều du học sinh nữ đều như vậy hết, khác hẳn khi ở trong nước. Đám du côn nước ngoài cũng chuyên tìm du học sinh nước chúng ta.”
Phương Đóa có kinh nghiệm du học, đương nhiên cô ta có quyền lên tiếng.
“Không đến nỗi vậy chứ?”
“Sao lại không đến nỗi? Có câu không ai giàu ba họ, giống như cô nhóc này ấy, không biết tiến thủ, học hành chẳng ra sao, sớm muộn gì cũng sẽ bị xã hội đào thải, mà sự nghiệp do bố cô ấy dựng nên cũng sẽ bị hủy hoại trong tay cô ấy thôi. Từ nhỏ không được giáo dục tốt, chẳng trách được người khác.”
Mục Nhiễm Tranh nhếch môi cười, từ nhỏ anh cũng học hành lẹt đẹt, may mà có được một gương mặt đẹp trai, có ưu thế bẩm sinh, bước vào giới giải trí, debut từ nhỏ mới có anh của ngày hôm nay.
Nếu anh không vào giới giải trí thì có lẽ anh cũng sẽ giống Lê Thấm Thấm vậy, bởi vì gia cảnh giàu có mà không có chí tiến thủ, cũng không có tài cán gì.
“Chúng ta đừng nói về cô ấy thì hơn. Nhiễm Tranh, chúng ta cũng tiếp xúc vài lần rồi, tính tôi bộc trực, tôi muốn hỏi anh có ý kiến gì về tôi không?”
“Ý kiến? Tôi không có ý kiến gì cả!”
Mục Nhiễm Tranh hoàn toàn không biết Phương Đóa đang nói đến phương diện nào.
“Vậy chúng ta có thể xác định quan hệ được rồi chứ?”
Điều này khiến Mục Nhiễm Tranh khá ngạc nhiên, không hổ là du học sinh về nước, năng lực tiếp thu của đối phương về phương diện tình cảm rất cao!
“Ban đầu chúng ta gặp nhau thông qua việc xem mắt, đều biết rõ gia đình của nhau, bây giờ anh cũng có hiểu biết nhất định về tôi rồi và tôi cũng thế. Nếu có thể tôi muốn xác định quan hệ của chúng ta.”
Quả thật Mục Nhiễm Tranh có chút thích Phương Đóa, chẳng qua những lời này lại để cho bên nữ nói ra làm anh cảm thấy hơi mất tự nhiên.
“Tôi mới là người nên hỏi cô chứ nhỉ? Sao ngược lại là cô nói ra thế?”
“Tôi cảm thấy đâu có vấn đề gì, ai nói cũng như nhau thôi. Xã hội bây giờ cái gì cũng phải nhanh, đừng lãng phí thời gian của nhau, nếu thấy hợp thì tiếp tục, không hợp thì chia tay.” Phương Đóa nghiêng đầu, dường như không cảm thấy có gì là không thích hợp cả.
“Cũng đúng, mọi người đều bận rộn, dĩ nhiên phải nhanh thôi.”
“Vậy anh có kế hoạch gì cho tương lai của chúng ta không?”
Nghe cô ta hỏi câu này, Mục Nhiễm Tranh suýt phun ra cà phê ra ngoài.
Đến cả tương lai của chính mình anh cũng chẳng có kế hoạch gì chứ đừng nói là tương lai của hai người họ. Cho tới bây giờ, sự nghiệp diễn viên của anh đều do quản lý lo liệu.