Mục lục
Truyện Tổng Tài Anh quá độc ác rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3631

“Rầm!”

“Bịch!”

Trong khoảng trống tối tắm liên tiếp vang lên vài tiếng động, đột nhiên vang lên vài tiếng rên, giống như có một vật nặng va đập vào giường.

Ánh mắt Lục Mặc Thâm chợt lạnh, vọt thẳng vào trong.

Nhưng ngay khi anh ta vừa đặt chân vào trong thì cảnh tượng trước mắt khiến bước chân anh ta chững lại.

Nét lo lắng còn đang tràn ngập trên mặt biến thành vẻ mặt như bị táo bón, một lời khó nói hết.

Anh ta đang thấy cái gì đây?

Chỉ thấy hai miếng thịt trên miệng của tên biến thái cậu cả Hàng đã biến dạng, cả người ngã chỏng vó nẵm trên mặt đất.

Anh ta dùng hai tay ôm vùng bụng dưới, sắc mặt trắc bệnh khổ sở vô cùng, người sáng suốt đều nhìn ra được vừa rồi chắc chẳn anh ta trúng một cú đạp đoạn tử tuyệt tôn.

Bởi vì cùng là đàn ông nên Lục Mặc Thâm chỉ cần nhìn biểu cảm và động tác của Hàng Thụy Châu là đủ biết gã đau đớn bao nhiêu.

Anh ta quay đầu lại thì thấy bộ váy lễ phục của Lâm Thúy Vân đã bị xé rách tới đùi chân phải thon dài đang dùng một tư thế dẫm đạp người khác đứng trên khoang thuyền.

Cả người cô ấy thẳng tắp, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, tay vẫn còn đang giữ tư thế nghênh địch.

Rất rõ ràng, những tiếng động vừa nấy đều do cô gây ra.

Chỉ có điều Lục Mặc Thâm lo lắng vô ích rồi, bởi vì người bị thương không phải Lâm Thúy Vân mà là cái gã ghê tởm Hàng Thụy.

Châu Hình như Lâm Thúy Vân chưa nhận ra Lục Mặc Thâm đã đến dây, cô lạnh lùng nhìn Hàng.

Thụy Châu nằm trên đất muốn kêu cũng không kêu nổi “Hôm nay tâm tình bà đây không tốt, anh cứ cố tình muốn chọc vào bà. Vậy thật ngại quá, bà đây uống hơi nhiều, ra tay không có chừng mực, xin hãy tha thứ.”

Nói xong câu đó, cô ấy liếc mắt nhìn gã ta một cái: “Còn dám dùng ba trăm triệu mua một đêm của bài Không bằng giờ tôi cho anh ba tỷ, sau đó anh đi chết đi được không? Muốn lên giường của tôi sao, thứ chưa đủ lông đủ cánh như anh mà có tư cách à!”

Lâm Thúy Vân nói chuyện càng ngày càng thô tục, sắc mặt Lục Mặc Thâm cũng ngày càng đen thui.

Bởi vì anh ta nhìn rất rõ hai má Lâm Thúy.

‘Vân đã ửng hồng, ánh mắt mơ màng, hẳn rượu uống vào cũng đã ngấm rồi: “Lâm Thúy Vân, em còn chưa chịu bỏ chân xuống hả?”

Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh tức giận của một người đàn ông, Lâm Thúy.

Vân hơi sửng sốt: “Ủa, sao giọng nói này lại quen vậy ta, có chút giống Lục cầm thú?”

Sau đó cô ấy lại dùng sức läc đầu: “Không thể nào, sao có thể là anh ấy chứ, cái tên kia đã cho mình leo cây, chắc chắn sẽ không tới đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK