Mục lục
Truyện Tổng Tài Anh quá độc ác rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2215

Vài cô gái nhanh chóng ép Tô Lam sang một bên Mặc dù bình thường Lâm Thúy Vân cứ khí thế nhất trời nhân mà giờ khắc này cô ấy được người ta bao vây chào đón như những ngôi sao lớn khiến cô ấy không khỏi đỏ mặt, cô ấy quay đầu lại để chào Tô Lam: “Hay là, Tô Lam, đợi mình một lát. Cậu nhìn, cái này… người nổi tiếng thật sự không còn cách nào mà, mình đi một lát rồi sẽ quay lại ngay thôi”

Tô Lam vui vẻ cười nói: “Đi đi, ngôi Sao lớn.”

Sau khi nhìn thấy Tô Lam bị bỏ lại thì trong mắt Vương Ngọc Hiểu lóe lên ý thành công, dẫn theo một ít người nhanh chóng đuổi theo.

Tô Lam luôn luôn không giỏi giao tiếp, cũng. không thích nơi ồn ào như vậy, vì vậy cô chỉ đơn giản đi ra sân thượng bên ngoài, chọn một góc yên tĩnh và đợi Lâm Thúy Vân.

“Mọi người nhìn xem, đây không phải là học bá nổi tiếng của trường cấp ba Ninh Lâm chúng ta sao?”

Một âm thanh chói tai vang lên từ phía sau, Tô Lam cau mày nhìn lại.

Vương Ngọc Hiểu dẫn vài người phụ nữ đi tới, trên mặt mang theo nụ cười châm chọc: “Nếu như tôi nhớ không lầm thì hình như trước đây cô và hotboy Cố Đức Hiệp có ở bên nhau một quãng thời gian có đúng không?”

“Làm sao hả, sau khi bị Cố Đức Hiệp đá cảm thấy không cam lòng cho nên hôm nay lại muốn tới đây để khoe khoang sao?”

“Thật sự là một con điếm trà xanh, vậy mà còn không chết tâm!”

“Ngay cả những chuyện như tìm một ông già không sinh hôn mà sinh con mà cô còn có thể làm được thì tự xưng là thiên kim đại tiểu thư cái gì chứ, tôi thấy cô mới không phải đó”

“Đúng vậy, nói cô đó!”

Tô Lam không thèm nhìn bọn họ, xoay người chuẩn bị rời đi, cô không có thời gian để cãi nhau với một đám rác rưởi để hạ thấp giá trị của mình.

Khi Vương Ngọc Hiểu nhìn thấy bộ dạng lạnh nhạt không thèm để ý, hoàn toàn không để bọn họ vào mắt của Tô Lam làm cho cô ta tức đến thở không ra hơi: “Tô Lam, đứng lại đó cho tôi, tôi đang nói chuyện với cô đó, cô bị điếc hay bị câm rồi hả?”

Lúc này thì Tô Lam mới dừng lại, cô ngạc nhiên quay đầu lại nhìn bọn họ: “Ồ, hóa ra là các người đang nói chuyện với tôi, tôi còn tưởng rằng các người đang bịa đặt chuyện của ai đó”

“Bịa đặt?” Vương Ngọc Hiểu chế nhạo, ly rượu đỏ trong tay run lên: “Đó là bịa đặt hay sự thật thì chỉ sợ là người trong cuộc như cô mới là người biết rõ nhất đó. Điều khiến chúng tôi ngạc nhiên là lúc trước cô cũng học tại trường cấp ba Ninh Lâm, lúc đó thì cô cũng là một học bá nổi tiếng mà, tại sao bây giờ cô lại mặt dày như vậy, còn dám tới đây.”

Tô Lam không hề rời đi, cô chống tay lên ban công lạnh lùng nhìn họ: “Nếu tôi nhớ không lầm thì từ khi các người còn học cấp ba thì điều mà các người thích nhất đó là bịa đặt tin đồn, phỉ báng, chửi bới người khác ở trong trường học. Cái loại người không biết xấu hổ như các cô còn có thể đến thì tại sao tôi không thể đến?”

“Cô nói ai không biết xấu hổ?” Vương Ngọc Hiểu tức đến nổ phổi quát to lên một tiếng, ly rượu đỏ trong tay thuận thế hất ra ngoài Tô Lam không kịp né tránh, một ly rượu lớn cứ như thế mà đổ lên ngực cô, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Vương Ngọc Hiểu châm chọc cười lạnh, nặng nề đập mạnh ly rượu xuống bàn bên cạnh: “Tôi nói cho cô biết, đây cũng chỉ là một cảnh cáo nhỏ thôi, nếu cô thức thời thì cút khỏi đây nhanh lên”

Tô Lam lạnh lùng nhìn cô ta, chậm lấy khăn giấy từ trong túi ra, ưu nhã lau: “Nếu tôi nói không thì sao?”

Vương Ngọc Hiểu nhìn thấy Tô Lam như vậy thì tức điên, rõ ràng là trong lòng cái con tiện nhân này sợ muốn chết nhưng mà trên mặt vẫn giả bộ bình tĩnh: “Bình thường không phải cô rất thích đem dáng vẻ trong sáng ngây thơ khoe khoang trước mặt mấy người đàn ông sao?

Hôm nay tôi sẽ cho cô khoe đủ, mọi người đi lên xé hết quần áo của cô ta đi, lên!”

“Được!” Mấy người phụ nữ bên cạnh vui vẻ chuẩn bị hành động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK