Mục lục
Truyện Tổng Tài Anh quá độc ác rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1789

Đến cuối cùng Quan Triều Viễn vẫn nói được làm được, từ sau khi Quan Triều Viễn tỏ rõ thái độ với Mục Nhiễm Tranh thì đã không còn vệ sĩ đứng canh trước cửa phòng anh nữa. Mục Nhiễm Tranh không những có thể tự do ra vào trong nhà mà còn có thể đi ra ngoài.

Nhưng anh lại do dự không ra ngoài, sau khi ở trong nhà trằn trọc ba ngày, cuối cùng anh vẫn không thể chấp nhận được cuộc hôn nhân này nên quyết định đi tìm Phương Đóa.

Tô Lam thấy Mục Nhiễm Tranh đi ra ngoài mà Quan Triều Viễn lại thờ ơ.

“Anh không sợ anh ta chạy mất sao?”

“Đương nhiên là không rồi, máy bay tàu hỏa nó đều không đi được, muốn rời khỏi thành phố này là điều rất khó. Huống hồ anh hoàn toàn không tin là nó sẽ chạy trốn.” Quan Triều Viễn bày ra dáng vẻ trong lòng đã có dự tính.

Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.

“Vậy anh nói xem anh ta ra ngoài làm gì?”

“Đơn giản là muốn thông qua cách khác để hủy bỏ hôn lễ này, đoán chừng nó sẽ đi tìm Phương Đóa, hi vọng cô ta có thể chủ động hủy bỏ hôn lễ.”

Tô Lam dùng tăm xiên một miếng táo và bỏ vào miệng cho Quan Triều Viễn.

“Nhưng tất cả những gì nó làm đều vô ích thôi, Phương Đức sẽ không hủy bỏ hôn lễ đâu.”

Lúc này Tô Lam đột nhiên cảm thấy có một người chú như Quan Triều Viễn thật sự quá đáng sợ!

Anh có thể kiểm soát mọi mặt của mình!

Trong phòng ngủ, hai chú cháu ngồi trước bàn, thực ra từ trước tới nay họ chưa bao giờ ở cùng nhau một cách hòa hợp như vậy, bởi vì Mục Nhiễm Tranh luôn sợ Quan Triều Viễn, anh luôn rất sợ phải ở một mình trong một không gian với Quan Triều Viễn.

Nhưng lần này ánh mắt Mục Nhiễm Tranh rất bình tĩnh, không một chút sợ hãi hay nao núng nào.

Lúc đầu cả hai người họ đều chẳng nói gì, dường như họ đều đang đợi đối phương mở lời. Sau đó Mục Nhiễm Tranh thật sự không nhịn được nữa.

“Đây là ý của chú sao? Hay là ý của người trong nhà?”

“Chú và người trong nhà đều có ý này.” Quan Triều Viễn ngồi thẳng người, rất có khí chất của bậc bề trên.

“Mọi người dựa vào đâu mà đưa ra quyết định này thay cháu? Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi thứ của cháu đều do mọi người sắp xếp, chẳng lẽ đến cả chuyện hôn nhân của cháu mà mọi người cũng muốn cùng nhau sắp đặt sao? Đây là chuyện cả đời của cháu!

Mục Nhiễm Tranh không nhịn được cơn giận của mình nên không khỏi to tiếng.

“Dựa vào đâu ư?” Quan Triều Viễn nở nụ cười thờ ơ, “Dựa vào việc cháu là cháu trai cả của nhà họ Mục.”

Mục Nhiễm Tranh vốn đã chuẩn bị rất nhiều từ ngữ để phản bác lại Quan Triều Viễn, nhưng lúc Quan Triều Viễn nói ra câu này, anh lại hoàn toàn câm nín.

“Cháu vừa nói tất cả mọi thứ của cháu đều do người trong nhà sắp đặt, nhưng cháu đừng quên, nếu người nhà thật sự sắp đặt, với thân phận cháu trai cả nhà họ Mục của cháu thì họ sẽ cho cháu bước chân vào giới giải trí đóng phim hay sao?”

Mục Nhiễm Tranh cụp mắt xuống, không nói gì.

Nghĩ kỹ lại thì lời Quan Triều Viễn nói không hề sai, nhà họ Mục là gia tộc kinh doanh. Lúc đầu do ông nội và ông hai của anh quản lý, sau đó ông nội và ông hai đều đã lớn tuổi nên lui về tuyến hai, giao lại cho đời bố và chú của Mục Nhiễm Tranh quản lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK