Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bức cổ họa đã muốn lộ ra ngoài. Lý Dương dùng tay sờ sờ một cách nhẹ nhàng. Thật tuyệt, không có một mảnh nhỏ nào bị rách cả.

Lý Dương và Lưu Cương cùng mở bức cổ họa ra. Bên tranh bức tranh là một số nhân vật, hình như là đang ở bên trong cung điện. Theo phục sức thì hẳn là thời nhà Đường. Dựa theo lỗ ống kính thời gian để tính thì bức tranh này đúng là xuất hiện trong thời Đường.

Lưu Cương chỉ vào bức tranh nói với Lý Dương:

- Lý ca, mặt trên của bức tranh này là cái gì? Cái này là chữ viết gì?

Lý Dương cắn môi cẩn thận nhìn bức tranh, cuối cùng lắc đầu nói:

- Đây là tựa đề nhưng đáng tiếc là có những chữ tôi không biết. Bức tranh này rốt cuộc là cái gì thì tôi cũng không rõ ràng lắm. Nhưng đây đích thực là một bức họa cổ.

Ánh mắt Lưu Cương lập tức tròn xoe. Đây là lần đầu tiên y nghe Lý Dương trả lời như vậy. Trước đây hở gặp được cái gì thì Lý Dương đều có thể nói ra đặc điểm của cái ấy.

Nhìn vẻ mặt của Lưu Cương, Lý Dương bất đắc dĩ lắc đầu:

- Những thứ mà tôi học là về ngọc và gốm sứ. Với tranh cổ thì tôi không có nghiên cứu qua. Kỳ thật thì tranh chữ cổ hay hiện đại tôi đều không có biết nhiều.

Lý Dương nói xong liền bước đến cái ba lô, lấy ra chiếc cameras. Bây giờ đi đâu Lý Dương cũng có thói quen mang theo Cameras.

Bức tranh này thì hắn không biết nhưng có thể có người biết. Sau lưng có thầy tốt để làm gì, không biết thì có thể hỏi. Hà lão dù sao cũng biết Lý Dương yếu về tranh cổ. Hiện tại Lý Dương còn đang học về ngọc và gốm sứ. Việc học tập và nghiên cứu tranh cổ thì phải để sau này.

Lý Dương chỉnh lại cameras rồi chụp toàn bộ bức tranh, rồi sau đó mới gọi điện thoại cho Hà lão. Hơn nữa còn gửi tấm ảnh mới chụp qua mạng inte cho Hà lão.

Lai lịch của bức họa cổ thì Lý Dương cũng nói sơ lược qua điện thoại. Hà lão cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Vận may của Lý Dương, Hà lão đã thấy và cũng không thể nói gì được.

- Đây là bức cổ họa cháu lấy ra từ bên ngọc khối ngọc?

Bức ảnh vừa gửi đi không bao lâu thì Lý Dương nhận được điện thoại của Hà lão, giọng nói rất kinh ngạc và có vẻ khiếp sợ. Lý Dương thậm chí còn cảm giác Hà lão có chút lo lắng.

- Đúng vậy, bức cổ họa này rốt cuộc là cái gì vậy?

Lý Dương hỏi.

Trầm mặc một hồi, Hà lão mới vội vàng nói:

- Cháu trước tiên đừng làm gì hết. Ngàn vạn lần đừng động vào bức tranh. Ông lập tức gọi người đến mang bức tranh về phục hồi. Cháu cứ ở nhà chờ. Người đó hẳn sẽ đến nhanh thôi.

Hà lão nói xong liền không đợi Lý Dương phản ứng liền tắt điện thoại. Lý Dương lẳng lặng nhìn Lưu Cương. Hai người cùng xem lại bức cổ họa, khẳng định đây không phải là bức tranh tầm thường.

Một bức tranh tầm thường sẽ không khiến cho Hà lão phải phản ứng mạnh như vậy. Với nhãn lực của Hà lão thì khẳng định làm ông phải lo lắng, thì nhất định vật đó phải là một vật có giá trị.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Dương có sự hưng phấn. Có lẽ lần này lại có lời nữa rồi.

Điện thoại của Lưu Cương vang lên. Hà lão tự mình gọi cho y, yêu cầu Lưu Cương ra ngoài đón một người. Sau đó, Lưu Cương tắt điện thoại và nói một tiếng với Lý Dương rồi bước ra cửa.

Một lát sau, Lưu Cương đã dẫn theo một người đàn ông tóc bạc, mang cặp mắt kính lão bước vào trong nhà.

Ông cụ tiến vào trong nhà liền liếc mắt nhìn chung quanh, lập tức đi về phía Lý Dương. Rất nhanh, ánh mắt của ông dừng lại trên bức cổ họa của Lý Dương.

- Tốt, tốt!

Tay ông cụ có chút run run, có vẻ rất kích động. Lý Dương và Lưu Cương hiện tại càng mơ hồ hơn. Bọn họ đều có thể đoán được thứ này là một bảo vật, nhưng không biết nó là cái gì. Trong lòng cảm thấy rất hiếu kỳ, giống như bị vướng phải lông mèo, ngứa ngáy khó chịu.

Ông cụ dùng tay vuốt ve bức họa cổ, rồi gật đầu, trên mặt hiện lên sự vui mừng.

- Cậu chính là học trò của Hà lão tên là Lý Dương?

Ông cụ đột nhiên ngừng lại, cười tủm tỉm nhìn Lý Dương. Lý Dương lập tức gật đầu, nói:

- Đúng vậy, xin hỏi ngài là…?

- Tôi tên là Phương Đồng, là bạn tốt của Hà lão. Bức tranh này là cậu mới vừa có?

Ông cụ mỉm cười đánh giá Lý Dương, trên mặt không còn sự kích động nữa nhưng cũng vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh.

- Đúng vậy, là do cháu lấy từ trong cái gối nằm ra.

Lý Dương đưa cái gối đầu cho ông cụ xem. Ông cụ cẩn thận nhìn bên trong cái gối, cuối cùng nở một nụ cười.

- Thật là tốt! Cậu lấy ra không bị trầy xước gì. Bằng không có muốn khôi phục lại cũng không dễ dàng gì. Ai cũng không nghĩ rằng bức họa này lại có thể được giấu trong một cái gối đầu như vậy. Nếu không phải là cậu tìm thấy nó thì không biết đến khi nào mới có người phát hiện được.

Ông cụ thở dài, ánh mắt dừng lại ở bức họa cổ, trên mặt diễn biến rất phức tạp, Có kích động, có hưng phấn, có thưởng thức và còn có may mắn.

- Phương lão, bức họa này là cái gì, ngài có thể nói cho cháu biết được không?

Lý Dương bây giờ cảm giác rất là mơ hồ. Khi Hà lão tắt điện thoại đã không còn gọi cho hắn lần nào nữa. Đến bây giờ hắn chỉ biết là Hà lão rất coi trọng bức tranh, liền gọi cho người quen chạy đến kiểm tra. Rốt cuộc thì bức tranh này là cái gì? Thuộc về ai? Phương lão thân phận như thế nào? Hắn hoàn toàn chẳng biết cái gì hết.

- Cậu không biết bức tranh này?

Ánh mắt Phương lão có sự kinh ngạc. Ông cũng có chút hiểu biết về Lý Dương, biết Lý Dương chính là một nhân tài ngàn năm có một. Hiện tại đang là học trò của Hà lão và cũng đã thành danh ở trong nước.

Nhưng ông thật không nghĩ đến Lý Dương lại không biết bức tranh cổ này.

Lý Dương lắc đầu, sau giải thích nói:

- Cháu không có học về tranh chữ, chỉ học về cổ ngọc và gốm sứ mà thôi.

- Thì ra thế, cũng khó trách!

Phương lão giật mình, gật đầu cười bảo Lý Dương đến bên cạnh, sau đó chỉ vào bức tranh và nói với hắn:

- Cậu có nhận ra cái này không?

Chữ của Phương lão đang chỉ là dạng chữ phồn thể nhưng Lý Dương lại chẳng biết một chữ nào. Lý Dương cau mày suy nghĩ cả nửa ngày sau đó mới không xác định nói:

- Hình như là Vĩnh cái gì thần, còn mặt sau thì chịu.

- Haha, năm chữ này chính là “Vĩnh Huy Triều Thần Đồ”. Cái tên này cậu đã nghe qua chưa?

Phương lão cười to một tiếng, Lý Dương lắc đầu. Hắn biết “Thanh Minh Thượng Hà Đồ” và một vài bức họa cổ nổi danh khác nhưng với bức “Vĩnh Huy Triều Thần Đồ” thì hắn thật một chút cũng không biết.

- Xem ra thì cậu thật sự chưa bao giờ tiếp xúc qua tranh chữ cổ. Nhưng cậu đã có thành tựu về ngọc. Nghiên cứu đúng chuyên môn thì dễ dàng hơn.

Phương lão lại thở dài, chỉ vào bức họa nói với Lý Dương:

- Đây là bức “Vĩnh Huy Triều Thần Đồ”, là một tác phẩm của Diêm Lập Bản nhưng đáng tiếc là đã thất truyền. Nhưng bức tranh này rốt cuộc có phải là của Diêm Lập Bản hay không thì cần phải có giám định lại. Nhưng trước mắt thì tôi và Hà lão đều cho rằng nó chính là bức họa đã thất truyền.

“Vĩnh Huy Triều Thần Đồ” của Diêm Lập Bản?

Lý Dương lập tức sửng sốt. Hắn không biết ““Vĩnh Huy Triều Thần Đồ” nhưng Diêm Lập Bản thì hắn đã có nghe nói qua. Đây chính là họa sĩ nổi tiếng của đời Đường và giá trị của tác phẩm thì không thể đo lường.

- Bức “Vĩnh Huy Triều Thần Đồ” đã muốn bị hỏng. Bị cất nhiều năm như vậy thì khi lấy ra ngoài lại càng dễ bị tổn hại hơn nữa. Cũng may khi cậu lấy ra cũng không làm lộn xộn nó. Bây giờ vẫn còn phục hồi được. Hơn nữa sau khi phục hồi thì có thể trở lại dáng vẻ như ban đầu.

Phương lão vui mừng nói với Lý Dương. Lý Dương nếu như không phải chụp bức ảnh gửi cho Hà lão thì phỏng chừng hai, ba ngày sau mà không được phục hồi thì tổn thất còn lớn hơn nữa.

- Phương lão ngài không phải chuyên về phục hồi cho các bức họa cổ chứ?

Nghe Phương lão giải thích và giới thiệu, Lý Dương cuối cùng cũng có thể hiểu được lý do tại sao. Đây quả là một bức tranh cổ quý đã thất truyền. Hà lão liếc mắt một cái thì đã nhận ra lai lịch của bức tranh. Cho nên mới có vẻ lo lắng như vậy. Hơn nữa lại không cho Lý Dương động đến nó và lập tức gọi ngay cho Phương lão.

Mặc kệ Phương lão là thân phận gì thì khẳng định là tay nghề phục hồi tranh cổ rất cao. Bẳng không thì Hà lão đã không gọi ông ấy đến làm gì.

Phương lão mỉm cười gật đầu, nói:

- Từ khi bắt đầu học ngành phục hồi tranh cổ đến nay cũng đã hơn sáu mươi năm. Trong nước có rất nhiều bức tranh cổ đã được tôi phục hồi lại nhưng những bức tranh cồ thất truyền cũng rất ít. Lần này có thể cứu được bức tranh này thì đây cũng là một phần công lao của cậu.

Thái độ của Lý Dương lập tức thay đổi, trở nên tôn kính ông cụ trước mắt. Điều khác thì không nói nhưng ông ấy đã có hơn sáu mươi năm nghiên cứu về phục hồi tranh cổ thì đã là một thành tựu rất lớn rồi, khiến cho người khác phải tôn kính.

Còn một điều mà Lý Dương không biết, Phương lão chính là nhân vật đệ nhất trong việc phục hồi tranh cổ trong và ngoài nước. Thanh danh so với Lý Dương thì mạnh hơn nhiều, không người nào có thể so sánh được.

- Tốt lắm, bức ““Vĩnh Huy Triều Thần Đồ” của cậu tôi sẽ mang đi trước. Chờ khi nào tôi làm xong sẽ gọi cậu qua lấy, cậu có ý kiến gì không?

Phương lão mỉm cười nhìn Lý Dương. Lý Dương lập tức gật đầu. Việc này đương nhiên hắn không thể từ chối.

Bức tranh này là của hắn nhưng hoàn toàn khác với việc phải phục hồi lại bức tranh. Có người nguyện ý giúp đỡ hắn khôi phục lại bức tranh, hắn cảm ơn còn không hết thì làm sao mà dám cự tuyệt.

Hơn nữa, ông cụ này là do Hà lão giới thiệu. Điều này cũng đủ để cho Lý Dương vạn phần yên tâm giao bức tranh.

Phương lão cầm bức tranh lên rồi bảo Lưu Cương đưa ông về. Lý Dương chạy đến phòng làm việc, dùng máy tính tìm thông tin về Diêm Lập Bản.

Diêm Lập Bản vốn là họa sĩ thời nhà Đường, có tiếng tăm lừng lẫy trong giới hội họa của lịch sử Trung Quốc. Tư liệu về ông ấy không hề ít.

Bức “Vĩnh Huy Triều Thần Đồ quả nhiên là một tác phẩm bị thất truyền. Lý Dương vô cùng may mắn khi chính mình đến lấy cái gối ngọc bích và cũng may mắn khi không động đến bức tranh mà sớm hỏi ngay Hà lão. Nếu bức tranh bị tổn thất trong tay của hắn thì hắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.

Sau khi tra tư liệu xong, hắn lại gọi điện thoại cho Hà lão, đem tất cả mọi chuyện nói cho ông ấy nghe. Phương lão đem bức tranh đi cũng là ý của Hà lão. Ý nghĩa và giá trị của bức cổ họa rất cao nên cần phải phục hồi lại sớm. Phục hồi sớm thì mới có thể giám định được xem có phải là bút tích thực của Diêm Lập Bản hay không.

Theo như nguồn gốc của Diêm Lập Bản thì xem như lần này Lý Dương lại có lời nữa rồi.

Về phần giá trị của bức họa thì Hà lão cũng không có nói rõ. Chỉ nói cho hắn biết những tác phẩm đích thực của Diêm Lập Bản chỉ truyền lại đời sau có vài món. Và tất cả đều nằm trong bảo tang. Trên thị trường căn bản không hề có tác phẩm của ông. Cho nên giá cả thật không tính ra được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK