Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Xuân Minh không hề tham gia vào những bàn luận này. Hắn mơ hồ có một dự cảm không tốt.

Y đã từng biết qua năng lực của Lý Dương, hơn nữa Lý Dương còn là cố vấn vinh dự của bọn họ. Trường hợp này tuyệt đối không thể tự đùa với mình như vậy. Lý Dương chậm trễ không chịu kí giấy chứng nhận giám định cho khối ngọc này chỉ có thể nói lên một điều, chính là Lý Dương đã phát hiện ra nó có vấn đề gì đó!

Kết quả này khiến Đường Xuân Minh rất khó chấp nhận. Nếu thật sự có vấn đề, vậy thì bị lừa không chỉ có mình y mà là toàn thể Quang Vinh Bảo Trai. Hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, khó mà tưởng tượng được.

Không lâu sau, Lý Dương đột nhiên quay lại, sau đó dẫn Đường Xuân Minh đi theo.

Lúc Đường Xuân Minh đi theo Lý Dương, hắn cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, đã rất lâu hắn không trải qua cảm giác căng thẳng như vậy.

Vào một căn phòng khác, Đường Xuân Minh đột nhiên có cảm giác căng thẳng đến phát hoảng. Đám người Liễu lão, Chu lão, Hướng lão đều đang ngồi trong phòng, nhưng mặt ai nấy đều có vẻ khó coi khác thường, đặc biệt là Liễu lão, cặp mày nhíu đến nỗi có thể vắt ra nước.

- Liễu lão, kết quả cuối cùng thế nào?

Đường Xuân Minh không còn để ý đến vấn đề lễ nghi nữa mà vội vàng lên trước hỏi người có quan hệ tốt nhất với hắn, Liễu lão. Lúc này khối ngọc cổ vẫn đang ở trong tay Liễu lão.

- Tiểu Đường, Liễu lão ngẩng đầu, sắc mặt đột nhiên chuyển sang vẻ khó coi khác thường, giọng điệu vô cùng chua xót nói:

- Tự anh xem đi!

Liễu lão đưa khối ngọc cho Đường Xuân Minh, còn đưa cho y một chiếc kính lúp, đặt kính lúp vào một chỗ phía sau cuối của khối ngọc.

Lý Dương liền lên phía trước giúp Đường Xuân Minh đặt kính lúp chính xác. Đường Xuân Minh chỉ liếc mắt, sắc mặt liền thay đổi, trắng bệch tái mét, tay run run, chiếc kính lúp lập tức rơi xuống đất.

Chu phảng ám ký, bốn chữ bé xíu tinh tế. Bốn chữ thể hiện thân phận giống như bốn cây kiếm nhỏ trong nháy mắt xuyên thấu trái tim Đường Xuân Minh, đau đớn vô cùng.

- Tiểu Đường, chúng ta bị lừa rồi!

Liễu lão lại nói một câu mang theo sự chán nản vô hạn. Nghiên cứu đồ cổ mấy chục năm, cuối cùng lại không bằng một chàng thanh niên trẻ. Không dừng lại ở ông, Chu lão, Hứa lão lúc đó cũng nản chí vô cùng.

- Liễu lão, chủ tịch Đường, hai người đừng nhụt chí. Hà lão đã từng nói với tôi, trình độ hang phỏng chế của Chu Diệp đã đạt tới cảnh giới cực cao, toàn thế giới có thể nhìn ra thứ này là hang giả không tới mười người. Tôi có thể nhìn ra, ngoài sự chỉ dẫn của Hà lão còn liên quan tới sự nghiên cứu của tôi. Từ lúc bắt đầu, thứ mà Hà lão dạy tôi chính là những thứ này, Chu Diệp trùng hợp là người mà tôi quan tâm nhất!

Lý Dương khẽ thở dài, bước lên chậm rãi khuyên nhủ hai người. Lý Dương cũng không ngờ chỉ vì một món hàng giả trình độ cao mà có thể đánh bại ý chí chiến đấu của họ

- Cậu không cần phải khuyên tôi. Tôi hiểu, cậu có thể nhìn ra Chu Phỏng, ngoài sự nỗ lực của cậu còn có khả năng trời phú. Về phương diện ngọc cổ, chúng tôi thực sự không bằng cậu được!

Liễu lão cười đau khổ lắc lắc đầu. Lý Dương trong lòng giảm bớt nỗi phiền. Liễu lão có thể chính miệng thừa nhận về mặt ngọc cổ không bằng mình, vậy đồng nghĩa với việc hắn đã giải được khúc mắc.

- Liễu lão, ngài đừng nói như vậy. Tôi cũng chỉ biết đôi chút về thứ này thôi, những thứ khác tôi cũng không biết gì.

Lý Dương vội vàng lắc đầu. Trước mắt quan trọng là phải làm cho mấy vị chuyên gia này lấy lại tinh thần nếu không việc kiểm tra ngọc hôm nay đừng mong có thể tiếp tục tiến hành.

- Tiểu Lý, cậu cũng đừng khiêm tốn. Trường Giang sóng sau đè sóng trước, có thanh niên trẻ như cậu xuất thế, chúng tôi cũng rất vui mừng. Văn hóa cổ Trung Quốc chúng ta xem như có người kế thừa rồi!

Hướng lão đột nhiên nói. Vị chuyên gia lớn tuổi nhất sau Liễu lão này cũng nghĩ thông, sau đó Chu lão thở một hơi dài, rất bình tình nhìn Lý Dương.

Tâm tính của ba vị chuyên gia quả thực không tồi. Mặc dù bị đả kích không nhẹ nhưng lấy lại tinh thần rất nhanh. Trước đây ba người cũng đã từng bị lừa qua, chỉ có điều không khó coi như bây giờ, bị bại dưới tay một chàng thanh niên, vì vậy nhất thời nghĩ không thông, đợi nghĩ thông rồi thì không có chuyện gì.

Hà lão cũng nói, toàn thế giới chưa đến mười người có thể nhìn ra loại hang nhái cao cấp này, không có bọn họ cũng là chuyện bình thường. Bọn họ so với chuyên gia đỉnh cấp của thế giới còn có một khoảng cách nhất định, huống hồ lúc đầu mấy người họ cũng bị lừa, bây giờ lại bị lừa ở thì cũng không có gì khó chấp nhận.

Lý Dương cũng thở dài, an ủi ba vị mới là điều quan trọng. Lý Dương thật sự vẫn sợ họ không gượng dậy nổi.

Lý Dương vẫn còn nhớ, vừa rồi lúc một mình vào phòng làm việc, Chu lão tính khí có phần nóng nảy trước tiên chất vấn Lý Dương, hỏi Lý Dương rốt cuộc có ý gì? Vì sao không kí tên vào bản bảo cáo giám định của viên ngọc cổ này. Lúc đó, ba người họ vẫn còn kiên quyết tin rằng viên ngọc cổ không có vấn đề gì.

Lý Dương cũng không giải thích gì, trực tiếp chỉ ra ám kí cho họ. Vào khoảnh khắc nhìn thấy ám kí, ba người họ đều ngẩn ra vài phút, sau đó ai nấy ngồi yên không nói gì, làm Lý Dương lo lắng rất lâu.

- Hà lão, Chu lão, Hướng lão, hôm nay trước khi tôi đến, Hà lão cũng đã dặn dò qua, cho dù kiểm tra ra được cũng không được tiết lộ ra ngoài. Tôi ngay từ đầu không biết phải có giấy giám định, nếu không cũng sẽ không gọi mọi người tới đây. Vì vậy tôi kiến nghị, chúng ta tạm thời không kí cho tất cả chỗ ngọc cổ, giấy giám định chờ công bố thống nhất cuối cùng. Mọi người thấy thế nào?

Chờ sau khi mọi người ổn định lại tinh thần, Lý Dương mới nói ra suy nghĩ của hắn.

Liễu lão gật đầu đồng ý, nói:

- Kí tên thực nghiệm là ý kiến của tiểu Đường, y nói có thể làm nóng thêm không khí. Tôi thấy chút nữa sẽ không kí nữa, theo ý kiến của Lý Dương, để lại tất cả những giấy giám định đến công bố cuối cùng.

Sắc mặt trắng bệch của Đường Xuân Minh vẫn chưa hồi phục lại, nhưng mạnh mẽ hơn ba chuyên gia này một chút. Công việc chủ yếu của Đường Xuân Minh là công ty kinh doanh, không phải giám định văn vật, cho dù bị lừa một lần, hai lần cũng chẳng sao, việc kinh doanh của công ty đừng bị người khác lừa là được rồi.

Nghe Liễu lão nói như vậy, Đường Xuân Minh lập tức vẻ mặt đau khổ nói:

- Nhưng viên ngọc cổ này làm thế nào? Bây giờ chúng ta như thế này, bọn họ nhất định sẽ đoán ra được.

Lúc này Đường Xuân Minh thật sự hối hận vì đã làm hoạt động trực tiếp kí tên vào giấy giám định công bố. Đường Xuân Minh là vì có lòng tin với ngọc cổ của bọn họ, đồng thời muốn công ty đấu giá trực tiếp đả kích đối thủ cạnh tranh nên mới có sự sắp xếp như vậy. Bây giờ thì hay rồi, tự lấy đá đập vào chân mình, trước hết là đánh bản thân mình, chuyện này mà truyền ra, e rằng có ảnh hưởng vô cùng lớn đến uy tín của công ty bọn họ.

- Đoán được cũng không sao, mấy người chúng tôi không thừa nhận là được rồi. Lát nữa, lúc chúng tôi trả lại ông viên ngọc cổ sẽ cầm theo một tờ chứng nhận giám định, nhưng là giấy trắng. Như vậy bọn họ sẽ không biết loạt ngọc cổ này của công rốt cuộc có phải là đồ giả hay không?

Lý Dương khẽ cười lắc lắc đầu. Vừa rồi lúc rời khỏi hội nghị, Lý Dương liền bắt đầu nghĩ cách cứu trợ. Cho dù nói thế nào thì hắn bây giờ cũng là cố vấn của Quang Vinh Bảo Trai, Quang Vinh Bảo Trai mất mặt thì mặt của hắn cũng chẳng đẹp đẽ gì.

- Đường Xuân Minh hơi sững người, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ vui mừng bất ngờ, vô cùng cảm kích Lý Dương, nói:

- Lý tiên sinh, vô cùng cảm ơn ngài. Vậy chúng tôi sẽ làm theo ý của ngài.

Đường Xuân Minh không hỏi ba vị chuyên gia đó, tin rằng họ cũng đồng ý. Vì sự bảo vệ này không chỉ dừng lại ở bộ mặt của Vinh Bảo Trai mà ba người bọn họ cũng không thể nào mất mặt trước bao nhiêu người như vậy. Chỉ cần bọn họ không nói ra kết quả thì người ngoài cuộc dù có nghi ngờ cũng không ảnh hưởng gì. Cho dù có ảnh hưởng cũng không thể bằng việc trực tiếp công bố chân tướng sự việc.

Ba vị chuyên gia quả nhiên đồng ý. Việc xử lý bí mật ngọc cổ giả, ba người họ không có ý kiến gì. Ít nhất thể diện lâu năm của họ hôm nay cũng giữ được, trực tiếp công bố kết quả thật sự thì sau này bọn họ cũng không còn mặt mũi mà tiếp tục ở đây nữa.

Lúc năm người họ rời khỏi phòng làm việc riêng đã được nửa tiếng kể từ khi họ đi ra. Lúc này hội nghị huyên náo vô cùng, các loại tin đồn đại đều xuất hiện trong đó.

Lúc năm người họ bước vào, phòng hội nghị yên tĩnh trở lại. Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên người Lý Dương và mấy vị chuyên gia, Đường Xuân Minh dường như không ai chú ý.

- Khụ khụ!

Sau khi ngồi xuống, Lý Dương khẽ ho vài tiếng, ngẩng đầu nhìn mọi người, chậm rãi nói:

- Vừa rồi chúng tôi vì có chút tranh cãi về vấn đề niên đại nên thảo luận hơi lâu, để mọi người phải đợi lâu, thật không tiện. Bây giờ chúng tôi sẽ trao giấy giám định cho chủ tịch Đường.

Lý Dương giải thích như vậy, mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc. Kết quả lại không hề như họ tưởng tượng, chỉ là tranh luận về niên đại chứ không phải tranh luận thật giả.

Mặc cho những người này nghĩ thế nào, Lý Dương đã trao ngọc cổ và giấy giám định cho Đường Xuân Minh. Lúc Đường Xuân Minh nhận lấy chúng, vô cùng cảm động nhìn Lý Dương.

Bọn người Liễu lão cũng ngồi thẳng người, trên mặt không có bất kì nét thay đổi gì. Nhưng trong lòng họ đều đang thầm nghĩ, Lý Dương thật sự không hề có vẻ trung hậu nhưng vẻ bề ngoài.

Tranh luận niên đại, ai biết được bọn họ tranh luận về niên đại nào, là Đông Tây Hán hay Đường Tống? Đương nhiên, vẫn có một khả năng, chính là tranh luận về cổ đại và hiện đại, dù sao Lý Dương không nói ra, để mặc mấy người đó suy đoán.

Mặt khác, Lý Dương cấp giấy giám định không phải là giả nhưng không hề nói đó là những giấy giám định họ đã kí tên, giấy trắng không có gì, nó xem ra cũng chỉ là giấy giám định mà thôi.

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mấy người này quả nhiên đều bị Lý Dương dọa dẫm, còn đều cho rằng vừa rồi họ đã đoán sai, khối ngọc cổ của Quang Vinh Bảo Trai không phải là giả mà là ngọc cổ thật sự.

Liễu lão nhìn Lý Dương, rồi lại nhìn hai người bên cạnh, đột nhiên ho khan vài tiếng. Lý Dương đã giúp bọn họ giữ thể diện thì những vấn đề còn lại, y cũng nên chủ động giải quyết.

- Vì vừa rồi chậm trễ mất nhiều thời gian nên chúng tôi quyết định trước hết nghiệm chứng số ngọc cổ phía dưới, sau cùng mới thống nhất cấp giấy giám định. Như vậy có thể tiết kiệm được thời gian. Chúng tôi biết, thời gian của các vị đều rất quý báu!

Lão Liễu nói xong, rất nhiều người lại ngây người ra. Không trực tiếp cấp giấy giám định, lý do mặc dù rất đầy đủ nhưng sao lại có cảm giác là lạ. Đáng tiếc là trong màn phối hợp diễn trò của mấy người Lý Dương, những người này nhiều nhất chỉ có thể đoán mà thôi, không thể lấy ra được chứng cứ chứng minh khối ngọc cổ đó có vấn đề.

Sự việc coi như xong, phó tổng giám đốc công ty Gia Đức lấy mười khối ngọc của bọn họ ra để cho Lý Dương giám định từng cái một. Tốc độ giám định lần này tương đối nhanh, sau khi giám định xong, phó tổng giám đốc công ty Gia Đức trực tiếp cầm số ngọc cổ rời khỏi. Còn về kết quả giám định, e rằng nhanh nhất cũng phải đến chiều mới lấy được.

Tốc độ rất nhanh nhưng không khí không còn náo nhiệt như lúc đầu. Dần dần mọi người đều mất hứng thú, máy móc chờ đợi mấy vị chuyên gia kiểm nghiệm chân tướng của khối ngọc cổ đó.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK