Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lý Dương, thanh kiếm kia không phải có cái gì chứ?

Tô Đào vừa đi ra ngoài, Vương Giai Giai nhỏ giọng hỏi một câu.

Ngay từ đầu thái độ Lý Dương đối với thanh kiếm này cũng rật không giống bình thường, hiện giờ còn để Tô Đào đặc biệt mang thanh kiếm lên, Vương Giai Giai và Lưu Cương cũng đã bắt đầu hiểu được, Lý Dương thật sự vừa ý thanh kiếm này.

- Bây giờ còn khó mà nói, anh muốn nhìn kỹ xem!

Lý Dương gật đầu, lại nói tiếp:

-Nhưng thanh kiếm này làm cho anh cảm giác thật không bình thường, anh có linh cảm, thanh kiếm này sẽ cho chúng ta một vui mừng!

- Linh cảm?

Vương Giai Giai mang theo chút kinh ngạc trong mắt, nhưng cô không có bất kỳ hoài nghi nào đối với Lý Dương.

Lưu Cương thì vẫn ngồi ở chỗ kia uống trà, linh cảm của Lý Dương chưa từng xảy ra sai sót, trong lòng của hắn cũng bắt đầu tò mò, đây rốt cuộc là một thanh kiếm gì, làm cho Lý Dương chú ý như vậy.

Dưới lầu, Tô Đào vội vàng đi xuống.

Tô Đào chỉ ở dưới lầu một chút, liền mang theo thanh kiếm “Hàng không bán” lên lầu, cả quá trình, một câu cũng chưa nói.

Nhưng hắn vừa đi lên, dưới lầu đã sôi nổi.

Toàn bộ nhân viên bán hàng đều nhỏ giọng thảo luận, cho dù đang tiếp đãi khách hàng, cũng đều cùng người bên cạnh nói một câu.

Thanh kiếm này, là ngày hôm qua Tô Đào đích thân mua, đồng thời mang về cửa hàng.

Lúc ấy hắn còn cẩn thận căn dặn, thanh kiếm này chỉ có thể treo ở đây, bất cứ người nào cũng không được bán ra, đây là vật hắn lưu lại cho ông chủ.

Thanh kiếm này, ngay cả giá hắn cũng chưa viết, những nhân viên bán hàng cũng không thể bán ra, hàng hóa đồ cổ trong cửa hàng, chỉ có hắn có quyền định giá.

Cho nên nhân viên bán hàng kia thấy đề nghị của Lý Dương, trực tiếp để vào vị trí hàng không bán, đây tuyệt đối là thanh cổ kiếm không bán được.

Nhưng hiện tại thanh cổ kiếm sẽ không bán ra bên ngoài này, lại bị Tô Đào tự mình mang lên lầu, thân phận người trẻ tuổi trên lầu kia, cơ hồ được miêu tả thật sinh động.

Nhân viên bán hàng cùng nhóm phục vụ phần lớn bọn hắn đều là người hiểu biết, Tô Đào không phải là người công trực liêm chính, nhưng tuyệt đối là người có nguyên tắc.

Hắn nếu đã nói thanh kiếm này cần phải lưu lại cho ông chủ, vậy tuyệt đối sẽ không bán cho người khác, cho dù khách hàng quan trọng cũng không thể, liên tưởng đến thái độ lúc trước của Tô Đào đối với người trẻ tuổi kia, cùng với nghe đủ loại tin đồn về ông chủ, trong lòng từng nhân viên bán hàng đều kích động.

Người trên lầu, rất có khả năng chính là thần tượng trong lòng bọn họ, ông chủ Thụy Tường Trai, đại sư sưu tầm, đại sư giám định nổi tiếng cả nước, Lý Dương.

- Tiểu Linh, anh ta vừa rồi đã từng nói, bảo đảm quản lý của chúng ta sẽ không trách cô, đúng hay không?

- Vâng, hình như là có nói qua!

Tiểu cô nương lúc trước tiếp đãi Lý Dương hơi gật đầu, vài người nói với cô người mà cô vừa tiếp đãi kia có thể là ông chủ thần long kiến vĩ bất kiến thủ, cả người cô liền như trong mộng.

Lúc này vẫn chưa có tỉnh táo lại.

- Đúng rồi, nhất định là anh ấy, nhất định là anh ấy!

Người vừa hỏi hưng phấn kêu to, cũng chỉ có Lý Dương, dám nói ra lời như vậy, có Lý Dương chống đỡ, Tô Đào đương nhiên không thể trách tội bất cứ người nào.

Từ một phương diện mà nói, Tô Đào cùng bọn họ giống nhau, đều là người làm việc cho Lý Dương.

- Tiểu Phát, các ngươi suy nghĩ một chút, người vừa rồi kia, bỏ mũ cùng kính râm, có phải hay không rất giống?

Có một nhân viên bán hàng cũ cũng kêu một tiếng, cô kêu một người khác là một nam nhân viên bán hàng, đã làm việc tại đây rất lâu, cũng từng gặp Lý Dương.

Nhắc tới hắn, nam nhân viên bán hàng kia cũng hưng phấn gật đầu, người thanh niên vừa mới xuất hiện, chiều cao, cùng Lý Dương mà bọn họ từng gặp qua thật giống nhau.

Điểm này, càng làm cho bọn họ thêm tin suy đoán của mình

Mấy người hưng phấn một hồi, đã khôi phục bình thường, còn có một số khách hàng cần tiếp đãi, đây cũng không phải là lúc nổi điên, nếu không bị Tô Đào hoặc là Lý Dương nhìn thấy, bọn hắn thật xui xẻo.

Công việc là thứ nhất, đây là việc Tô Đào thường xuyên nói với bọn họ.

Trong cửa hàng có một số khách không hiểu gì cả, mấy nhân viên bán hàng nói chuyện về người có quyền lực lớn, nhưng khi nói phần lớn là dùng “anh ấy” để chỉ, cũng không có nói ra tên Lý Dương.

Cái này cũng đúng là tránh cho Lý Dương khỏi một chút phiền toái.

Trên lầu,Tô Đào đã đem cổ kiếm giao cho Lý Dương, cửa hàng này là của Lý Dương, trong cửa hàng tất cả đồ vật này nọ, trước khi chưa bán đi, quyền sở hữu đều thuộc về Lý Dương.

Thanh kiếm này, theo lời Lý Dương nói có cái gì đó.

Vuốt ve vỏ kiếm, Lý Dương thấy xúc động, khi không biết rõ tình hình, vậy mà có được một kiện bảo bối như vậy, xem ra mở cửa hàng đồ cổ rất tốt, mở rất hợp lý.

Một thanh kiếm này, có thể kiếm về toàn bộ đầu tư khi hắn mở cửa hàng đồ cổ, còn có thể kiếm lợi không ít, mà ý nghĩa hắn đắc ý, lại càng cao hơn hết thảy,

- Ông chủ, đây là tôi thu mua của một người giang hồ, tôi cùng chuyên gia đồ cổ đều xem xét qua, hẳn là thời kỳ Tần Hán gì đó, muộn nhất cũng sẽ không cuối thời Hán, nhưng tôi vẫn cảm giác thanh kiếm này có chút không tầm thường, cho nên để lại cho ngài!.

Tô Đào đứng trước mặt Lý Dương, nói lại lần nữa, trên mặt hắn còn mang theo một chút kích động.

Đồ vật chính mình lưu lại, thật sự được ông chủ nhìn trúng, hắn vui mừng, việc này với hắn mà nói chính là thỏa mãn lớn nhất, thử nghĩ xem trong tay Lý Dương có những bảo bối kia, đầu hắn thật sự cũng có chút choáng váng.

- Mọi người xem xét rất đúng, nếu tôi nhìn không lầm, đây thật là một thanh cổ kiếm thời kỳ Tần Hán, nói chính xác, thanh kiếm hình thành cuối thời Tần đầu thời Hán!

Lời nói của Lý Dương, làm cho mắt Tô Đào ngay lập tức đỏ lên toát ra vẻ kính nể.

Ông chủ chính là ông chủ, mình và chuyên gia đồ cổ cùng nhau thảo thật lâu, mới giám đoán chắc ở thời kỳ Tần Hán, chênh lệch trong khoảng thời gian mấy trăm măm, Lý Dương chỉ nhìn thoáng qua, thậm chí còn không mở vỏ ra, có thể nhận định là cuối thời Tần đầu thời Hán, như vậy so với bọn hắn chính xác hơn nhiều.

Đối với lời nói của Lý Dương, hắn thật ra tin tưởng trăm phần trăm.

- Cuối thời Tần đầu thời Hán, đây chẳng lẽ là Kiếm Xích Tiêu?

Vương Giai Giai nhíu mày, kinh ngạc nói một câu, thời gian nàng đi theo Lý Dương không ngắn, đối với một ít kiến thức lịch sử đều có hiểu biết nhất định.

Nổi tiếng nhất trong thập đại danh kiếm, bọn họ phi thường rõ ràng, cuối Tần đầu Hán, nổi danh nhất là bội kiếm Xích Tiêu của Lưu Bang, cũng chính là thanh thần kiếm Lưu Bang khởi nghĩa trảm bạch xà.

- Xích Tiêu, không thể nào!

Tô Đào giật mình sửng sốt, buột miệng kêu lên, hai tròng mắt trợn tròn.

Thập đại danh kiếm, hắn đương nhiên biết thần kiếm Xích Tiêu xếp hạng thứ ba, đây chính là một quốc bảo thần khí đỉnh cao, cùng Trạm Lô, Ngư Tràng, Mạc Tà, đều là bảo bối nổi tiếng.

Lúc trước hắn cũng cảm giác thanh kiếm này có chút bất đồng, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, đây đồng thời sẽ là thanh thần kiếm nổi danh nhất.

- Lý ca, thật sự là Xích Tiêu cao?

Lưu Cương vừa mới đứng lên, kinh ngạc hỏi.

Nếu thật sự là Xích Tiêu, đây là thanh thần kiếm thứ sáu Lý Dương lấy được, thập đại thần kiếm Lý Dương có sáu thanh, đây chính là một thành tựu làm cho người ta không giám tưởng tượng.

Đây là thập đại thần kiếm, trong lịch sử đừng nói có người được đến sáu thanh, ngay cả nhìn thấy sáu thanh, ngoại trừ tông sư đúc kiếm Âu Dã Tử, chỉ sợ chưa từng có.

- Đây không phải Xích Tiêu!

Lý Dương mỉm cười lắc đầu, Vương Giai Giai, Tô Đào, Lưu Cương đồng thời lộ ra vẻ mặt thất vọng.

Xích Tiêu, đây chính là một thần khí một lần nữa xuất thế, trong lòng mọi người đều có một kỳ vọng, đặc biệt là Tô Đào, nếu thật sự là Xích Tiêu mà nói, thần kiếm này có thể một lần nữa xuất thế có một phần công lao của hắn.

Đương nhiên, nếu thật sự là Xích Tiêu, hắn cũng sẽ có chút hối hận, hắn thật ra hoàn toàn có cơ hôi, làm cho thanh kiếm này thành đồ đạc của mình.

Một thanh thần kiếm đứng đầu, nếu như nói bán đi, đây tuyệt đối là báu vật vô giá, mặc kệ tìm công ty đấu giá nào, đều cũng tích cực vì hắn làm ra giá trên trời, vật như vậy, khẳng định là giá trên trời.

Mặc kệ kiếm ra bao nhiêu tiền, cũng đủ hắn cả đời không lo cơm áo.

Nhưng đây cũng chỉ là hắn nghĩ mà thôi, hắn nếu đem thanh kiếm này để lại cho Lý Dương, hắn cũng sẽ không hối hận, thanh kiếm này nếu lưu lại trong tay hắn, hắn cũng sẽ không nhận ra.

Hắn lúc trước, có thể chỉ là có chút cảm giác bất đồng, cũng không có nghĩ rất tốt.

- Không phải Xích Tiêu, vậy là cái gì?

Vương Giai Giai lại hỏi một câu, thất vọng của cô nặng nhất, thời kỳ Tần Hán, ngoài Xích Tiêu ra, thì không có thanh cổ kiếm nào đặc biệt nổi danh.

Khi đó thật ra cũng có xuất hiện một vài danh kiếm, nhưng đều là Xuân Thu Chiến quốc, hoặc là thời kỳ sớm hơn lưu lại, tại cái thời kỳ đó cũng không có danh kiếm sinh ra.

Đặc biệt cuối Tần đầu Hán, khoảng thời gian này còn ngắn hơn.

- Keng!

Lý Dương rút cổ kiếm ra, phía dưới lộ ra thân kiếm tối đen, cổ kiếm không dài, có thể nói có chút ngắn, hơn nữa rất nhỏ, còn có chút mềm, so với Kiếm Ngư Trường còn ngắn hơn.

Tô Đào lại nở nụ cười tự giễu.

Thanh kiếm này hắn đã sớm xem qua, bất luận phương diện gì đều không phù hợp với đặc trưng Kiếm Xích Tiêu, ghi chép trong lịch sử Kiếm Xích Tiêu cũng không phải như vậy, thanh kiếm này không thể nào là Xích Tiêu.

Dù sao Xích Tiêu là bội kiếm của Lưu Bang, sẽ không có vị hoàng đế khai quốc nào mang một thanh đoản kiếm tầm thường như vậy.

- Lưu Cương, phiền anh đi một chuyến, mua một chút đồ vật được không?

Lý Dương quay đầu mắt nhìn Lưu Cương, nói ra những thứ muốn mua, Lưu Cương yên lặng nhớ kỹ, Lý Dương vừa nói xong, hắn liền đi ra ngoài.

Cái này nhiều một chút nhưng không phức tạp, ở gần cũng có thể mua được, có vài món có chút chuyên nghiệp, đều là đồ sửa chữa phục hồi đồ cổ, muốn lấy được phải có phương pháp, nhưng nơi này là Phan gia viên, mua được mấy thứ này cũng không khó khăn.

- Ông chủ, thanh kiếm này, lẽ nào trước mắt không phải là hình dáng ban đầu?

Tô Đào do dự một hồi, mới thật thà hỏi một câu, chưa ăn thịt heo, còn chưa thấy qua heo chạy, hắn đã sớm nghe nói qua, lúc trước Lý Dương từng có vài kiện bảo bối đều có che giấu.

Cái gì hiện ẩn, bộ ẩn, còn có vụ ẩn thần bí hơn, dù sao mấy thứ này hắn chỉ mới nghe nói, chưa từng thấy qua.

- Cũng không thể nói như vậy, kiếm cổ này đã bị người ta che dấu, có một ít thay đổi, nhưng cũng không thay đổi toàn bộ!

Lý Dương gật nhẹ đầu, kiếm cổ này là bị che dấu hình dạng lúc đầu, nhưng không phải che dấu hoàn toàn, cũng không phải ẩn dấu cái gì cao thâm, muốn loại bỏ cũng rất dễ.

Thật sự bị người ta dùng ẩn pháp để che dấu, cũng không còn bị xem đánh giá là cổ kiếm thời kỳ Tần Hán, khẳng định phải lùi về sau rồi.

- Ông chủ, thanh kiếm này, rốt cuộc là kiếm gì?

Tô Đào cuối cùng nhịn không được, nói ra vấn đề mà mình muốn biết nhất, Lý Dương rất coi trọng thanh kiếm này, nhưng kiếm này cũng không phải là Kiếm Xích Tiêu nổi danh nhất cuối Tần đầu Hán, ngay cả hắn hiện tại cũng không biết, thời gian như vậy, cuối cùng còn có danh kiếm nào sinh ra, đáng giá Lý Dương coi trọng như thế.

Lý Dương quay đầu lại, cười nói ra hai chữ, Tô Đào sau khi nghe được hai chữ này, lập tức biến thành trợn mắt há hốc mồm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK