Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Lý đại ca, ý của anh là những món đồ sứ này đều là Mao Sứ?

Tiêu Nham giơ tay chỉ vào mấy món đồ sứ trên bàn, không nhịn được lại hỏi một câu, lúc này hắn đã rất tin tưởng vào lời nói của Lý Dương.

Lý Dương cười, gật đầu nói:

-Đúng vậy, những món này đều là Mao Sứ!

Đồ sứ của vĩ nhân sử dụng, bất kể là phẩm chất hay là ý nghĩa lịch sử đều rất lớn, huống hồ số lượng của lô đồ sứ này rất ít, chất lượng tuyệt vời, còn trở thành tuyệt khí, giá trị của nó càng cao hơn.

-Lý đại ca, đồ sứ như vậy thì đáng giá bao nhiêu tiền?

Lần này người hỏi là Lưu Lợi, đồ sứ tuyệt đẹp cao quý như vậy, lại là bảo vật có mối quan hệ với vĩ nhân, đối với cô ta mà nói giá trị nhất định càng cao, ít ra cũng cao hơn cái giá mà Lý Dương mua chúng.

Lý Dương quay đầu lại, nhìn cô ta một cái, cầm cái chén nhỏ vừa nãy được đèn pin chiếu sáng lên, nhẹ giọng nói:

-Năm ngoái ở Christie Hồng Kông có buổi bán đấu giá, một món tương tự như cái bát nhỏ này, giá bán ra cuối cùng là một trăm chín mươi vạn!

-Một trăm chín mươi vạn, không ít chút nào!

Lưu Lợi khẽ gật đầu, nói một câu, sau khi nói xong thì ngẩn cả người ra đó.

Tiêu Nham cũng quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Lý Dương.

Một cái bát nhỏ, giá một trăm chín mươi vạn, hôm nay Lý Dương mua đến sáu cái bát như vậy, vậy chẳng phải chỉ một lô bát này cũng trị giá hơn một ngàn vạn rồi hay sao, càng không cần nói đến việc hắn vẫn còn mấy món khác nữa.

Cho dù cái đĩa không bằng bát, sự hơn kém đó cũng không khác biệt nhiều lắm, chín cái đĩa dù gì cũng có thể so với sáu cái bát nhỏ này, còn có ba bộ đồ trà kia, trà cụ là thành bộ, giá cả có lẽ càng cao hơn.

Gạt tàn thuốc, chén trà lớn và trà cụ gộp lại, thế nào cũng không thua kém gì sáu cái bát kia.

Nếu tính như vậy thì không phải giá trị của lô đồ sứ trước mắt này ít nhất cũng trên ba ngàn vạn đó sao, hơn ba ngàn vạn lận, hai vợ chồng Tiêu Nham và Lưu Lợi rất may mắn có cha mẹ lo, không cần phiền muộn về nhà ở, nhưng đối với bọn họ mà nói hơn ba ngàn vạn là một khoản tiền lớn không thể tưởng tượng được.

Món tiền này chỉ tùy ý dùng hơn ba vạn là có thể đổi được, lần này Lưu Lợi làm thế nào cũng không dám tin.

Càng huống gì, số tiền này chỉ là suy đoán của bọn họ, sự thật thế nào bọn họ hoàn toàn không biết.

-Lý đại ca, những điều anh nói là thật chứ?

Tiêu Nham nhìn Lý Dương, lại nhỏ giọng hỏi một câu, hắn ta không giống với Lưu Lợi, cho rằng Lý Dương đang bốc phét, nhưng trong lòng hắn cũng không dám tin tưởng, vì thế mới hỏi một câu như vậy.

-Là thật hay là giả thì đã sao? Lưu Cương bảo họ mang đồ ăn lên đi!

Lý Dương cười một tiếng, Lưu Cương liền bước ra, lúc nãy nhân viên phục vụ có bưng đồ ăn lên nhưng bị Lưu Cương chặn lại ở ngoài, bọn họ vẫn chưa nói chuyện xong, tạm thời không để mang đồ ăn lên.

Lúc này nhân viên phục vụ bên ngoài đều chờ đợi rất nóng lòng, đồ ăn mà còn không mang lên nữa thì sẽ nguội mất, đến lúc đó khách có ý kiến thì bọn họ lại phải gánh, thời buổi này nghề phục vụ không hề dễ làm.

-Lý đại ca, bất kể là thật hay giả thì tôi cũng bái phục anh, tôi muốn theo anh học hỏi, anh dạy tôi có được không?

Tiêu Nham lại sáp vào, ở bên cạnh Lý Dương, nhỏ giọng nói một câu, lúc nói, ánh mắt của hắn còn chan chứa khát vọng.

Tiêu Nham rất thích sưu tầm, nếu không cũng sẽ không dám mang toàn bộ gia sản ra mua một miếng ngọc cổ, nhưng sở thích này của hắn có thời gian không dài, chỉ chưa đến một năm thời gian, bình thường vẫn là bản thân học hỏi qua sách vở.

Cũng có thể nói, năng lực của hắn có hạn, một ít năng lực thực tiễn đều là do tự hắn đến tiệm đồ cổ nhìn người khác mà học hỏi được.

Lúc này hắn vẫn chưa biết thân phận thật sự của Lý Dương, nhưng đã có thể xác định được trình độ của Lý Dương cao hơn hắn rất nhiều, đương nhiên sẽ không muốn bỏ qua cơ hội như thế này, nhanh chóng tìm cơ hội bái sư học nghề.

Lý Dương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vẻ mặt có chút kì lạ.

Trong giới đồ cổ, đây là người đầu tiên đề nghị muốn theo hắn học hỏi, lúc này tâm trạng của Lý Dương thật sự có hơi phức tạp, nhưng hắn biết rõ về tình trạng của mình, nếu thật sự thu nhận đệ tử, thì không phải là giúp người ta mà là hại người ta.

Dựa vào tình hình hiện giờ của hắn hoàn toàn không có thời gian để dạy người khác.

Suy ngẫm một lát, Lý Dương mới ngẩng đầu lên, nhẹ giọng, nói:

-Tiêu Nham, cậu rất thông minh lanh lợi, tôi chỉ đạo cậu, cậu cũng chịu nỗ lực, nhưng cái nghề đồ cổ này không dễ học chút nào, đòi hỏi phải dốc tâm dốc sức, còn phải trải qua một thời gian rất dài mới có thể thấy được thành quả, nếu cậu không chịu được cực khổ thì thôi bỏ đi!

Những điều Lý Dương nói là sự thật 100%, kì thật bất kì một nghề nghiệp nào, muốn làm ra thành tích đều cần phải nỗ lực vất vả, tiếng tăm của Trần Vô Cực rất nổi bật, nhưng khi điêu khắc ngọc cũng phải nỗ lực rất nhiều.

Lý Dương có năng lực đặc biệt trợ giúp, có thể tiến bộ thần tốc, nhưng đó cũng chỉ là trường hợp đặc biệt.

Cho dù là cả thế giới, hiện nay cũng không có ai có thể sánh được với Lý Dương, dù gì thì có được loại năng lực đặc biệt này cũng chỉ có mỗi mình hắn ta mà thôi.

Tiêu Nham hơi ngẩn người, lập tức vui mừng reo lên:

-Lý đại ca, anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ nghiêm túc, cố gắng học hỏi, tuyệt đối không phụ lòng kì vọng của anh!

Lý Dương lại lắc đầu, nói:

-Tiêu Nham, tôi không có thời gian để dạy cậu, cũng không thể dạy cậu, nhưng nếu cậu thật lòng muốn học, tôi có thể giới thiệu sư phụ cho cậu, nhưng cậu phải cam đoan là học hành đàng hoàng, nghe lời của sư phụ!

Năng lực của Lý Dương thế nào hắn tự biết rất rõ, có rất nhiều ly luận hắn biết, nhưng đều là được nghiệm chứng dưới sự giúp đỡ của năng lực đặc biệt.

Không có năng lực đặc biệt, hắn ngay cả một chuyên gia tầm cỡ cũng không phải, cùng lắm là xếp vào hàng chuyên gia tầm tầm bậc trung, đó còn là do trước đây hắn từng năng lực đặc biệt học hỏi được rất nhiều điều.

Với tình trạng như vậy, hắn quả thật không có tư cách để dạy đồ đệ.

-Anh không dạy tôi!

Tiêu Nham sửng người, tinh thần suy sụp hẳn đi, nhỏ giọng nói:

-Anh không dạy tôi thì còn giới thiệu sư phụ cho tôi làm gì, tôi chỉ tin tưởng có mình anh!

Lý Dương cười nói:

-Tôi không dạy cậu, nhưng không có nghĩa là người tôi giới thiệu lại kém cạnh hơn tôi, người thầy mà tôi giới thiệu cho cậu vô cùng lợi hại, hiện giờ tôi còn chưa chắn người ta có chịu nhận cậu không nữa!

-Lý đại ca, người mà anh giới thiệu là ai vậy?

Tiêu Nham ngẩng đầu lên, trong mắt lại có chút hy vọng, có lẽ lời Lý Dương nói đã tác động đến hắn.

Lý Dương nhìn hắn, mỉm cười nói:

-Người này rất trẻ tuổi, đương nhiên rồi, tuổi tác còn trẻ là khi so sánh với những người trong giới đồ cổ, còn so với chúng ta thì lớn tuổi hơn nhiều, anh ta có một viện bảo tàng riêng ở Bắc Kinh, có một trình độ rất cao về phương diện đồ sứ, đồ ngọc, đồng thời cũng là chuyên gia tầm cỡ trong nước, đã lên Ti Vi rất nhiều lần, tên của anh ta là Bạch Minh, không biết cậu có nghe qua chưa?

Người thầy mà Lý Dương muốn giới thiệu cho Tiêu Nham chính là Bạch Minh, tính cách của Tiêu Nham rất giống với Bạch Minh, lại chịu mày mò nghiên cứu, nếu Bạch Minh đồng ý, nói không chừng Tiêu Nham sẽ trở thành Bạch Minh thứ hai.

Lý Dương biết rằng Bạch Minh cũng muốn tìm một đệ tử thích hợp, tiếc là tìm mãi không ra.

Thêm vào đó Bạch Minh còn trẻ, việc này cứ tạm thời gác đó, quan hệ giữa Lý Dương và Bạch Minh thân nhất, đương nhiên biết rõ những điều hắn nghĩ trong lòng.

-Bạch Minh? Lý đại ca, người mà anh nói là Phiến Bạch, giáo sư Bạch?

Tiêu Nham đột nhiên kêu lên một tiếng.

-Đúng vậy, hình như anh ta có biệt danh này!

Lý Dương hơi ngẩn người, vội vàng nói.

Đồ được triển lãm trong viện bảo tàng mà Bạch Minh mở đều là mảnh sứ, bởi vì hắn thích sưu tầm mảnh sứ, thường sưu tập các mảnh sứ vỡ vì thế nên người trong ngành đặt cho hắn một biệt danh là “Phiến Bạch”, có điều bình thường khi mọi người ở cạnh nhau, chưa bao giờ gọi biệt danh đó của Bạch Minh.

-Lý đại, ngay cả Bạch giáo sư mà anh cũng biết hay sao, anh thật sự có thể giới thiệu tôi theo anh ta học ư?

Tiêu Nham càng tỏ ra kích động, bước lại bắt lấy cánh tay của Lý Dương, do kích động mà cả người đều run lên.

Điều này khiến Lý Dương có chút không vui, Bạch Minh cũng có danh tiếng, nhưng hình như không bằng tiếng tăm của hắn, bất kể là Ngọc tỷ truyền quốc hay là bát Trường Sinh của hắn đều gây sóng gió một thời gian trong giới đồ cổ.

Càng không cần nói, hắn còn triển lãm Phong Mang ở Canada, trở thành chuyên gia hàng đầu quốc tế.

-Chỉ cần cậu muốn, tôi có thể giới thiệu cậu với anh ta bất cứ lúc nào!

Lý Dương sờ sờ mũi, chậm rãi nói một câu, trong lòng hắn vẫn còn đang nghĩ, nếu Tiêu Nham và Bạch Minh thật sự trở thành thầy trò thì sau này hắn nhất định phải kiếm chát ở Bạch Minh mấy lần.

Tiêu Nham kéo cánh tay của Lý Dương, lại vội vã nói:

-Lý đại ca, vậy anh giới thiệu nhanh nhanh lên, cảm ơn anh nhiều lắm, anh không biết, người mà tôi sùng bái nhất chính là Bạch lão sư!

Câu này hắn không nói sai, sở dĩ hắn thích sưu tầm, đơn thuần là vì xem qua một quyển danh tác của Bạch Minh, sau đó mới yêu thích nghề này, Bạch Minh giống như là thầy giáo khai sáng của hắn.

Nghe Lý Dương nói quen biết Bạch Minh, còn có thể giới thiệu hắn theo Bạch Minh học hỏi, hắn sớm đã kích động không kìm chế được rồi.

-Được, tôi gọi điện thoại liền!

Xem thời gian, vẫn còn chưa muộn, Lý Dương lắc đầu, liền lấy điện thoại ra bấm số của Bạch Minh, nếu đã muốn giúp bọn họ thì dứt khoát làm đến cùng.

Điện thoại nhanh chóng vang lên âm thanh “tút, tút”, Tiêu Nham ở cạnh Lý Dương, còn tỏ ra hơi kích động.

-Lý Dương, cái cậu này, sao lại gọi điện thoại cho tôi rồi? Tôi còn đang định gọi cho cậu đây, haha, cậu không biết đâu, cậu vừa gọi điện đến là mấy người bọn họ đều sửng người ra, cậu giúp tôi được một lần nở mày nở mặt.

Điện thoại vừa mới được bắt, tiếng la của Bạch Minh đã dội sang, Bạch Minh tỏ ra còn phấn khởi hơn cả Tiêu Nham.

-Bạch đại ca, tôi có một chuyện muốn nói với anh…

-Khoan nói đã, hiện giờ cậu còn ở Nam Kinh không?

Lý Dương đang định nói với Bạch Minh về chuyện của Tiêu Nham, kết quả là bị đối phương cắt ngang, còn hỏi lại hắn một câu.

-Đúng vậy, tôi còn ở đây…

Lý Dương sờ sờ mũi, Tiêu Nham còn đứng ở bên cạnh, đang kích động nhìn hắn ta, lúc này Lý Dương thầm hối hận, sao lại lựa ngay lúc Bạch Minh đang lên cơn để gọi điện thoại cho hắn.

-Đúng lúc, hiện giờ tôi cũng đang ở Nam Kinh, Thái lão sư, Mao lão đều ở đây, hiện giờ chúng tôi đang ăn cơm với nhau, cậu ở đâu vậy, có muốn lại đây cùng ngồi một lát không? Lâu rồi chúng tôi không gặp cậu.

Tiếng của Bạch Minh nhanh chóng được truyền tới, tiếng của hắn rất to, Lý Dương và Tiêu Nham đều nghe rất rõ ràng.

Trong lòng Tiêu Nham lại dấy lên một cảm giác khác, khi Bạch Minh nói chuyện với Lý Dương, hình như còn có chút cảm giác hãnh diện, cảm giác hãnh diện này không phải đối với Lý Dương mà là đối với những người bên cạnh hắn, dường như Lý Dương gọi điện thoại cho hắn khiến hắn vô cùng tự hào.

Tiêu Nham thật sự có cảm giác như vậy, sau khi Bạch Minh nói chuyện xong với Lý Dương lại còn nhỏ tiếng khoe cái gì đó với người bên cạnh, những lời này sau khi truyền qua điện thoại thì Tiêu Nham hoàn toàn nghe không rõ, nhưng hắn lại có thể cảm thấy được ý nghĩa đó, cảm thấy một cách rất rõ ràng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK